Ta cố nhịn cười.
Xem kìa, Lục Hành An còn chưa thi đỗ Tiến sĩ mà mẹ vợ tương lai đã bắt đầu mơ tưởng chuyện quan chức tước vị.
Thậm chí còn thay ta quyết định, khuyên ta bỏ làm ăn để về nhà hầu hạ chồng.
Ta liếc nhìn Tôn thị: "Bà là trưởng bối, được thôi, ta sẽ gọi bà một tiếng "di nương". Di nương này, bà cũng biết ta vừa sinh khó, mất nhiều máu, giờ còn đang dưỡng sức, không thể rời khỏi giường. Nha hoàn trong nhà còn thương xót ta, làm việc nhẹ nhàng đến nỗi cả quét sân cũng không dám gây tiếng động. Vậy mà bà lại đến đây với dáng vẻ trưởng bối, khuyên ta nuốt cơn ghê tởm xuống mà uống trà nhị phòng của con gái bà. Bà có thù oán gì với ta sao?"
Tôn thị nhướng mày, lập tức phản bác: "Phu nhân nói vậy hơi quá rồi, đều là những người làm mẹ, phu nhân cũng nên thông cảm cho ta."
Ta bình tĩnh đáp: "Ta thông cảm cho bà, vậy bà đã thông cảm cho ta chưa?"
"Di nương à, ta nể Liễu Lộng Ngọc còn nhỏ dại nên cho mẹ con bà một cơ hội. Ta nhượng bộ lần cuối, có thể cho các người một khoản tiền, để hai người về lại Hành Dương, tìm một chàng trai xứng đáng mà làm chính thất."
Ta chưa dứt lời thì Tôn thị đã ngắt lời.
"Ngọc nhi đã dâng hiến cả thân mình cho Lục Hành An, làm sao có thể tái giá được?"
Bà ta hùng hổ: "Nếu nhà cô không cho ta một lời giải thích, ta sẽ không để yên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-trinh/3718340/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.