Buổi tối ba ngày sau đó, Bạch phủ vốn lẽ ra vẫn trầm tĩnh, không biết vì lý do gì mà lại náo động ẫm ĩ, Ngưng Sương bị đánh thức, phi y mở cửa gọi nha hoàn đến để hỏi đã xảy ra chuyện gì, nha hoàn sau khi trở về liền báo với nàng, đệ đệ của nàng, Trường Tiếu bị bệnh.
Ngưng Sương nháy mắt tiêu tan cơn buồn ngủ, mặc xiêm y cẩn thận liền vội vàng chạy đến Sướng Tâm Viên, có thể là do Trường Tiếu sinh bệnh nên nha hoàn cùng bọn hạ nhân đã bị sai đi chuẩn bị vật dụng, cho nên giờ phút này Sướng Tâm Viên cũng không còn ai canh gác, nàng mới có thể thuận lợi tiến vào.
Mãi đến khi nàng bước đến ngoài phòng, vừa lúc bắt gặp đại phu rời đi, nàng vội vàng ngăn đại phu lại hỏi thăm bệnh tình Trường Tiếu.
“Phu nhân không cần lo lắng, vì khí trời lúc này khi nóng khi lạnh, chỉ cần không chút để tâm rất dễ sinh bệnh, tiểu thiếu gia vốn sinh trưởng ở phía Nam, cộng thêm thân thể suy yếu, không thể thích ứng được với khí hậu nơi kinh thành cho nên mới bị nhiễm phong hàn. Lão phu đã kê dược phương, chỉ cần đều đặn cho tiểu thiếu gia uống, bệnh tình sẽ dần khỏi hẳn.”
Ngưng Sương nói lời đa tạ đại phu, gọi người đưa lão rời phủ rồi, mới bước vào phòng.
Lúc nàng vừa vào phòng, liền nhìn thấy Bạch Thanh Ẩn vẻ mặt tiều tụy đang si ngốc ngồi canh giữ cạnh giường, còn sắc mặt Trường Tiếu ửng đỏ cả lên, hô hấp có chút không thoải mái, nằm trên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-thuy-vong-xuyen/761727/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.