Sau khi tỉnh lại, nhận được một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là, tạo phản tương đối thành công, An Lăng Tiêu vô cùng chừa mặt mũi cho Huyền Nguyệt mà không giết Lạc Diên đế, để cho hắn thoái vị làm Thái thượng hoàng, bè cánh thái tử chết có, giam giữ có, cũng rất rõ ràng. Hiện tại cả thủ đô Lạc Vân khí thế ngất trời mà chuẩn bị ba ngày sau Huyền Nguyệt mặc hoàng bào đăng cơ.
Tin xấu là, đứa nhỏ không còn.
Tôi im lặng, trừ bỏ thở dài ra cũng không phát biểu cảm khái gì. Cái gì của mình thì là của mình, không phải của mình có cầu cũng không được (*),từ cho rằng không thể sinh con đến biết được mang thai, lại đến sinh non, đứa bé này chắc là không có duyên với tôi và tiểu ngu ngốc.
(*) Nguyên văn câu này là: mệnh lý hữu thời chung tu hữu, mệnh lý vô thời mạc cưỡng cầu.
Cũng giống như Ô bố Mẫn Đạt đang ngồi trước mắt tôi, ruốt cuộc cũng vô duyên với vị Mẫu Hạ công chúa tên “Tố Tâm” kia.
Sau khi tỉnh lại, ồm ồm mới nói chưa được hai câu với An Lăng Nhiên, tôi đã đòi cầu kiến Ô bố Mẫn Đạt, vì thế, khuôn mặt vốn đang dịu dàng của tiểu ngu ngốc đen hơn phân nửa, chờ lúc Vương tử đến, khi tôi lại đưa ra yêu cầu ‘nói chuyện riêng”, mặt An Lăng Nhiên đã đen đến mức không biên.
Tôi cố sức ngồi xuống, Mẫn Đạt vương tử định tới đỡ, có lẽ là cảm thấy không hợp lễ nghi, vì thế đứng ở giữa tiến không được mà lùi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-thu-kho-cau/560237/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.