Hôm sau, nghênh đón tôi với An Lăng Nhiên rời giường, là một tiếng hét bén nhọn.
Tối qua cùng tiểu ngu ngốc đùa đến điên, trời gần sáng mới ngủ, bị đánh thức như vậy đương nhiên rất làm cho người ta khó chịu, vì thế tôi mang cái đầu rối tung ngồi dậy, há miệng ngáp hai cái nói: “Vương mụ mụ, ta bảo bà hét cái gì hả? Mặc dù ta nửa đêm trở về là có chút đột nhiên, nhưng mà ngươi cũng… a a!” Mới nói một nửa, tôi nhìn người tới, như có chút không tin, dùng sức dụi dụi mắt, lại nhìn thêm mấy lần. Người đứng ở cửa vẫn không thay đổi, chỉ là miệng há càng ngày càng to hơn.
Trại Nguyệt mặc bộ hoa y màu xanh, trên đầu vân kế cao quý, hay tay che tai, vẫn trợn mắt há hốc mà nhìn tôi. Tôi nuốt nuốt nước miếng, mới lấy tay chó lắc lắc người bên cạnh.
“Tiểu ngu ngốc, tiểu ngu ngốc”.
“Ngô…”
“Mau ngồi dậy, tiểu ngu ngốc!”
Tiểu ngu ngốc mặc dù tối qua vui vẻ, nhưng dù sao cũng tiêu hao chút thể lực, lúc này đang ngủ day, bị tôi vừa lắc vừa vỗ cũng không nhịn được tức giận, đành phải ngồi dậy rống to về phía Trại Nguyệt công chúa: “Cút ra ngoài cho ta!”
Nói xong, ba người chúng tôi ở đây đều trợn tròn mắt.
Tiểu ngu ngốc lờ mờ, cũng xoa xoa mặt lại nhìn Trại Nguyệt, tiện thể nhìn tôi, tôi cho mắt một ánh mắt “Đích thật là Trại Nguyệt, chàng không có hoa mắt”. Bên kia Trại Nguyệt bị tiểu ngu ngốc rống, rốt cuộc cũng hồi hồn.
Cả người run rẩy nói: “Ngươi bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-thu-kho-cau/560230/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.