Sau một trận đốp chát, phòng động cây rung.
Tôi, Vượng Trạch cùng Trương Thế Nhân ôm đầu gối ngồi song song với nhau ở khu vực an toàn, xem Mặc Ngọc Kỳ Nhi lúc thì bay lên mái nhà, lúc thì lại treo trên ngọn cây. Ánh trăng sáng tỏ, hai bóng dáng một trắng một đỏ ở trong sân bay tới nhảy lui nhìn rất đẹp mắt, chỉ sát phong cảnh duy nhất là Kỳ Nhi thở hổn hển, giơ cao vũ khí chính là cây chổi lớn của nhà Trương Thế Nhân.
Tôi nói: “Trương đại phu, chổi nhà ông thật sự là dùng để quét rác sao? Sao Kỳ Nhi chỉ quơ đại mấy cái, mà trong viện của ông nào là vại này, bình này, còn có vô số thảo dược đều không còn một mảnh thế?”
Lão Trương đau lòng mà lau vuốt hàm râu dê, còn chưa kịp lên tiếng, tiểu ngu ngốc lần thứ ba từ chính giữa hai người bị đá ngược trở về. Vượng Trạch vô cùng cẩn thận mà dịch khỏi vị trí, vừa không làm xúc phạm đến lòng tự trọng yếu ớt của chủ nhân, cũng không gây tổn hại cho cái đuôi của mình.
Tôi bình tĩnh nâng tiểu ngu ngốc dậy, hỏi: “Tiếp nữa?”
Khuyên can không phải là chuyện tiểu ngu ngốc, ba người bọn họ, võ công ai cao ai thấp tôi không nhìn ra, bất quá tôi cũng nhận biết được, tiểu ngu ngốc cắm ở giữa hai vị si nam oán nữ đang tức giận ngút trời, không nỡ đả thương Văn Mặc Ngọc, lại hạ quyết tâm ngoan cố làm vướng chân Kỳ Nhi, vì thế, khuyên can liền biến thành bị đánh một cách danh chính ngôn thuận.
Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-thu-kho-cau/560223/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.