Chuyện phía sau không cần nói tới.
Bị giày vò như vậy, Văn Mặc Ngọc mặc dù có chứng cứ chứng thực không phải “gian phu”, nhưng tội danh “vụng trộm” của bản công chúa lại thật. Vì vậy, tôi bị bắt giữ ném vào Tinh Nhu Các, làm công chúa gặp nạn.
Bên kia Văn phủ, bị loạn như thế, qua giờ lành, va phải xui xẻo “vụng trộm”, hôn lễ cũng đương nhiên vô phương tiếp tục, nghe nói, không hẹn duyên sau.
Từ đó, tôi và Văn Mặc Ngọc, các an thiên mệnh, thầm nghĩ chuyện đã thành.
Tất cả mọi chuyện, đều là do tôi và Văn Mặc Ngọc tự biên tự diễn. Hắn cần, là đào hôn, tôi vì, là hưu thư.
Hôm ấy, Văn Mặc Ngọc đến quý phủ nói chuyện một hồi, từng nói: “Biết tại sao cô cầu có một hưu thư, mà tới ba lần thất bại không?”
“Bởi vì sai lầm mắc phải không quá lớn, ngòi nổ không đủ ác, bị Mục vương phi phản chưởng, cũng liền trôi qua thôi.
Tôi bừng tỉnh, cầu hưu thư, thứ nhất là phải để cho mọi người đều biết, làm cho tất cả mọi người đều chống mắt chờ xem điểu lão đầu lên tiếng nói thế nào mới thắng được tiền; thứ hai, phải thật oanh động, nổi tiếng thật nổi tiếng.
Văn Mặc Ngọc khua khua cây quạt nói: “Trong thất xuất chi điều, người khó được sự tha thứ nhất là hồng hạnh ra tường, nếu công chúa có thể trùng hợp ở hôn lễ của Mặc Ngọc nháo một phen, thật là… không gì tốt bằng.”
Một phen mưu kế, tôi với tên tiểu tử Mặc Ngọc này đều đôi bên có lợi, sắp đặt vở diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-thu-kho-cau/560205/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.