Lúc tới tiền sảnh, Văn Mặc Ngọc đã đang ngồi uống tra nóng.
Cái tên khốn khiếp này, mấy ngày trước còn hại tôi mất mặt trước mặt Trại Nguyệt và An Lăng tộc, tôi còn chưa kịp tính sổ, hắn lại đưa mình dâng tới cửa.
Tôi trêu chọc nói: “Nhiều lắm cũng chỉ mấy ngày nữa thôi, muội phu sao lại sốt ruột thế? Hôn ước có quy định, không được gặp mặt tân nương tử.”
Điểm này của cổ đại quả biến thái, mặc kệ có quen hay không, cũng phải đợi đến đêm động phòng mới có thể gặp mặt, tôi từng nghĩ, trong nháy mắt giở khăn trùm, khẩn trương nhất định đến độ cực hạn. Hài lòng, về sau là vợ chồng, không hài lòng, đêm nay cũng phải quyết cởi sạch ngươi để khai chi tán diệp.
Tôi rất khó chịu, sao ở cổ đại lại không có ai vì hồi hộp hưng phần quá mà đau tim chết.
Văn Mặc Ngọc vẻ mặt thản nhiên, cười lạnh nói: “Làm sao ta có thể bằng tiểu thế tử và công chúa, dạo này rất thân thiết!”
Tôi trái lo phải nghĩ, sao lại thấy lời này có chút chua nha, chỉ là không biết, vị chua này là hướng về tôi, hay là hướng về tiểu ngu ngốc nữa.
Tôi nói: “Vậy hôm nay muội phu đến đây quả là không đúng lúc rồi, tướng công nhà ta đi vắng, ngươi có muốn nhìn bọn ta thân thiết cũng không được.”
Văn Mặc Ngọc hừ hừ, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.
“Hôm nay ta đến, không phải để gặp An Lăng Nhiên, là đặc biệt đến thăm công chúa.”
Tôi ngạc nhiên, tôi có gì đẹp sao?
Văn Mặc Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-thu-kho-cau/560201/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.