Tôi gấp đến độ trực tiếp giơ chân, túm lấy bả vai Văn Mặc Ngọc dùng sức lay lay.
“Sao ngươi lại không chịu nói cho hết câu hả!”
Văn Mặc Ngọc trừng mắt liếc nhìn tôi một cái, rất có khí thế khinh bỉ “ngay cả ta cô cũng sắc”: “Thuốc độc thật sự nằm trên ly rượu của An Lăng Nhiên, thứ rượu nước này, Huyền Nguyệt vốn không hy vọng xa vời cô có thể bỏ vào thật, cách chu toàn này dùng để phòng cô phá vỡ đại sự. Huyền Nguyệt nói…”
Nghe điều này, tôi nào có còn thời gian đâu mà nghe Văn Mặc Ngọc nói hết, đẩy hắn sang một bên liền nhanh chóng chạy ra tiền sảnh, chỉ còn nghe thấy phía sau truyền tới âm thanh sốt ruột của Văn Mặc Ngọc “Này này”. Tốc độ này, đừng có nói là Lưu Tường, sợ là “điểu tường” cũng không nhanh bằng tôi.
(Có vẽ như chỗ này tác giả chơi chữ, nguyên văn là ngưu tường và điểu tường, từ ngưu và lưu phát âm gần giống nhau, ‘lưu tường’ ở đây là có nghĩa là trâu bay, điểu tường là chim bay, Lưu Tường là tên một vận động viên điền kinh nổi tiếng của Trung Quốc)
Mới chạy tới tiền sảnh, bản công chúa còn chưa kịp thở hổn hển, đã nhìn thấy tiểu ngu ngốc đang đứng ở chính giữa đại sảnh, giống như mới vừa dõng dạc diễn thuyết xong, tay giơ ly rượu ra chuẩn bị trút vào.
Nói thì không kịp thời gian thì nhanh, bản công chúa bất chấp ba bảy hai mươi mốt dốc sức nhào tới đẩy một phát, chỉ nghe “bốp” một tiếng, âm thanh ly rượu rơi dưới đất, cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-thu-kho-cau/560190/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.