Tôi gấp đến độ trực tiếp giơ chân, túm lấy bả vai Văn Mặc Ngọc dùng sức lay lay. “Sao ngươi lại không chịu nói cho hết câu hả!” Văn Mặc Ngọc trừng mắt liếc nhìn tôi một cái, rất có khí thế khinh bỉ “ngay cả ta cô cũng sắc”: “Thuốc độc thật sự nằm trên ly rượu của An Lăng Nhiên, thứ rượu nước này, Huyền Nguyệt vốn không hy vọng xa vời cô có thể bỏ vào thật, cách chu toàn này dùng để phòng cô phá vỡ đại sự. Huyền Nguyệt nói…” Nghe điều này, tôi nào có còn thời gian đâu mà nghe Văn Mặc Ngọc nói hết, đẩy hắn sang một bên liền nhanh chóng chạy ra tiền sảnh, chỉ còn nghe thấy phía sau truyền tới âm thanh sốt ruột của Văn Mặc Ngọc “Này này”. Tốc độ này, đừng có nói là Lưu Tường, sợ là “điểu tường” cũng không nhanh bằng tôi. (Có vẽ như chỗ này tác giả chơi chữ, nguyên văn là ngưu tường và điểu tường, từ ngưu và lưu phát âm gần giống nhau, ‘lưu tường’ ở đây là có nghĩa là trâu bay, điểu tường là chim bay, Lưu Tường là tên một vận động viên điền kinh nổi tiếng của Trung Quốc) Mới chạy tới tiền sảnh, bản công chúa còn chưa kịp thở hổn hển, đã nhìn thấy tiểu ngu ngốc đang đứng ở chính giữa đại sảnh, giống như mới vừa dõng dạc diễn thuyết xong, tay giơ ly rượu ra chuẩn bị trút vào. Nói thì không kịp thời gian thì nhanh, bản công chúa bất chấp ba bảy hai mươi mốt dốc sức nhào tới đẩy một phát, chỉ nghe “bốp” một tiếng, âm thanh ly rượu rơi dưới đất, cùng với đá cẩm thành phát ra âm thanh va chạm lanh lảnh. Xong rồi, tôi mới thở dài một hơi. Cứu một mạng người, hơn xây bảy cái tháp, ân tình này, ngày sau tôi nhất định phải đòi tiểu ngu ngốc lại. Niệm xong, tôi nhếch khóe miệng ngẩng đầu lên. Nhưng vừa nhấc đầu, mới phát hiện lúc nãy thật là… không vỗ thì thôi, một phát kinh người. Khách khứa trong phòng đều giống như bị điểm huyệt, từng vẻ mặt khác biệt đều cứng đờ tại chỗ, ánh mắt đồng thời lưu loát phóng về phía tôi, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì tôi đã bị vỡ tan tành rồi. Đến cả tiểu ngu ngốc đang đứng bên cạnh tôi, thần sắc cũng giật giật mà nhìn tôi chăm chú, tôi không ngăn cản được, đành phải xoay đầu. Thế nhưng vừa chuyển, mới sửng sốt phát hiện, đứng cạnh An Lăng Nhiên còn có một cô nương mặt như hoa mày như liễu, lúc này, vị thiên kim này cũng hoa dung thất sắc, gương mặt lộ vẻ khó hiểu nhìn tôi. Chốc lát, cuối cùng cũng có người phản ứng kịp, bước tới trước mặt ba người chúng tôi lắp ba lắp bắp hô lên: “Công chúa.” Tôi cảm động đến rơi nước mắt, xem ra rốt cuộc cũng có người giúp bản công chúa xuống đài, liền thuận miệng đáp: “Ừ.” Thế nhưng vừa đáp xong, lại tiếp tục rước lấy xem thường. Tôi cũng không rõ tình huống hiện tại cho lắm, đang vò đầu bứt tóc xem coi sai chỗ nào rồi, người hầu vừa mới gọi bản công chúa xong đã ra vẻ thuần chất tiến đến trước mặt vị thiên kim xinh đẹp, còn cố ý cất cao giọng nói: “Công… chúa… hoảng sợ rồi?” “…” Bản công chúa ngây ra như phỗng, lúng túng lắc lư trong gió. Người hầu này vừa nhìn thôi cũng đủ biết là nhũ mẫu hay làm sừng sỏ ở trong cung, tuyết không thể so được với mấy hạ nhân đáng yêu chỉ nhẹ đánh nhẹ mắng trong Mục vương phủ, muốn làm mất mặt bản công chúa, cố ý nhấn mạnh hai chữ “công chúa” vừa dài lại vừa cao. Này, này… hổ lạc bình dương bị khuyển khi, tôi lấy chồng xa cũng bị chó Lạc Vân quốc sủa. Đến lúc này, Trại Nguyệt công chúa ước chừng cũng đã hồi hồn, cúi đầu thẹn thùng mà lắc lư bầu rượu trong tay. Tôi thấy thế, phản ứng lúc tôi xuất hiện mới nãy là vừa vặn đến cỡ nào, giờ mới cảm thấy luống cuống xấu hổ bấy nhiêu. Lúc đó, An Lăng Nhiên không biết là đang đứng trong sảnh nói gì đó với khách khứa, không khí vui vẻ, Trại Nguyệt công chúa liền bị tân khách giựt dây đứng dậy rót rượu cho An Lăng Nhiên, đúng là tình chàng ý thiếp, lưu quang xoay chuyển. Còn tôi thì lại giống như bà phù thủy trong mấy câu chuyện phương Tây, đột nhiên kéo đến, mang theo cuồng phong mây đen đến cuốn đi sạch người trong phòng, một chưởng đánh rớt ly rượu, nước rượu đổ sóng sánh. Cái gì gọi là phu thê tình thâm, tương kính như tân cứ vậy bị vỡ nát, vỡ rơi trên mặt đất, như nước rượu này, rơi vãi dưới đất, cũng không cách gì hốt lại được nữa. Nhũ mẫu trong cung lại ở bên tai nói câu gì đó, Trại Nguyệt cuối cùng mới có phản ứng, ngẩng đầu lên cười một cách dịu dàng đáng yêu nói: “Không sao, ta lại… lại châm thêm một chén nữa là được.” Nghe vậy, tôi đột nhiên cảm thấy, có một cơn gió to đang quét vào, tôi vốn còn đang lúng túng lắc lư giờ đã bị gió quật ngã xuống đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]