Lúc vừa về tới Mục vương phủ, sắc trời đã sụp tối.
Bởi vì có vết xe đổ, tôi trực tiếp hồi phủ bằng bức tường thấp ở đông viện, cũng thật là ngựa quen đường cũ.
Kỳ nhi đầu óc nhanh nhẹn, dẫn theo hai tiểu nha hoàn canh giữ ở cửa Tây viện, không có một chút sơ suất. Tôi đổi xong xiêm y, tiểu ngu ngốc cũng vừa lúc học xong, sửa soạn sơ sơ dắt tay tới đại sảnh, một bữa cơm rau dưa, không có chuyện gì đáng nói.
Sau khi ăn xong, tiểu ngu ngốc cũng không cho tôi một chút yên ổn. Vẫn lởn vởn quanh tôi như cũ, lát thì ngâm thơ cho tôi nghe, lát thì lấy chữ Lý tiên sinh dạy viết cho tôi coi, bản công chúa đều không thèm giương mí mắt, đối phó cho qua, nhưng đáy lòng lại đang thầm tính đến chuyện khác.
Sau khi mình cùng với “Văn Mặc Ngọc” lén lút qua lại, An Lăng Nhiên dùng thân phận “tiểu ngu ngốc” đối xử với tôi cũng có thay đổi chút chút. Từng có lúc không thèm điếm xỉa, vất vả lắm mới liếc mắt nhìn tôi một cái nhưng cũng là hết sức oán giận. Bây giờ lại hết sức kỳ lạ, An Lăng Nhiên quay trở về hoàn toàn với bộ dạng mà lúc tôi mới quen với Tiểu ngu ngốc, thấy tôi, lại cứ như là Vượng Trạch nhìn thấy khúc xương – hết sức vui vẻ, hết sức thích thú.
Đối với chút chuyện này, tôi cũng thật không để ý lắm.
Một là hôm nay bị chuyện của Vương Uyển Dung quấn lấy khiến cho bực bội, hai là “Văn Mặc Ngọc” xuất hiện càng lúc càng nhiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-thu-kho-cau/560173/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.