Cưới thiếp, làm chủ tử, đây là câu nói vô liêm sỉ của An Lăng Vân lúc động tình, thế nhưng cũng vì Tiểu Hoàn một phần tình nguyện.
Tiểu Hoàn tựa hồ có chút không nghĩ tới tình nhân của mình lại yên lặng như thế, uất ức cúi đầu lại gọi: “A Vân…”
“Bốp!” Nói chưa hết, một âm thanh vang vọng, một cái tát như trời giáng rớt xuống gương mặt xinh đẹp của Tiểu Hoàn.
Trần Hiền Nhu xì miệng: “Phi! Tên của tướng công ta mà ngươi cũng dám gọi à?”
Nói xong, Trần Hiền Nhu còn liếc liếc nhìn tướng công mình, cười đến đẹp mắt.
An Lăng Vân đờ người, lập tức mở miệng lên tiếng.
“Là là, tiểu tiện nhân ngươi, lấy trộm đồ lại còn muốn hại ta? Nương tử, nàng nhất định đừng nghe lời ả ta nói, cho dù có trộm, ta sao lại thích món hàng như vậy chứ?”
“Phốc!”
Vương Uyển Dung đứng một bên không phúc hâu cười lên tiếng, kéo kéo búi tóc, nhàn nhã nói: “Nhị thiếu gia nói đúng, sao lại có thể thích một thứ như vậy? Còn không phải vì ngài mấy ngày trước đó tính lầm sổ sách, bị biểu tỷ phạt không cho ra khỏi phủ, không có cách…nên mới bụng đói ăn quàng thôi~~ ha ha ha!”
Trần Hiền Nhu tức giận không dám bốc hỏa, vặn lỗ tai An Lăng Vân xoay một trăm tám mươi độ.
“Giỏi cho ông a! Còn dám lén lút vụng trộm, ta cứ nghĩ năm sáu ngày nay ông chịu nghe lời, trở về ta sẽ tính sổ với ông sao!”
An Lăng Vân đau đến kêu loạn, tay chân lắc lư loạn xạ, vẫn không dám phản kháng.
“Nương tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-thu-kho-cau/560147/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.