Chương trước
Chương sau
Quê quán của tôi – Thành Đô Tứ Xuyên, có điều mẹ của tôi sinh ra ở Nam Hà.
Nhớ lại một năm trước khi xuyên tới đây, có một hôm tan làm đi ngang bờ Nam Hà, thấy 119, 120 đều tập trung đủ hết, liền đoán ra được bảy tám phần là có người rơi xuống nước, ngồi trên xe đạp ngó xuống bờ sông hết một hồi không có kết quả, lại đang rất đói bụng, vì thế tiếp tục đi dọc theo bờ sông về nhà.
Đi một lèo, hết hai mươi phút.
Bờ sông này có hàng rào rào chắn lại, thế nhưng rất có nhiều người bu lại rất náo nhiệt.
Đây là sở thích điển hình của người Thành Đô – thích xem náo nhiệt.
Cho nên lúc đó, nghe Tiểu Hoàn bất ngờ tung ra một câu, tôi lập tức trừng to mắt, nhìn An Lăng Vân không chớp mắt, sợ bỏ lỡ mất một chút biểu tình trên mặt ông ta.
Nhị thúc đáng thương của tôi, e là sớm bị dọa đến choáng váng, người khác sửng sốt sắc mặt lúc trắng lúc xanh, còn ông ta thì trong tím có xanh, trong xanh mang theo chút tái, cứ như cái giá vẻ bị đổ, đủ mọi màu sắc lẫn lộn.
Lúc này, lão bà của ông ta Trần Hiền Nhu ngược lại lại là người phản ứng đầu tiên, tức giận hừ hừ lỗ mũi: “A, ngài a, hóa ra tối qua ông đến Tinh Nhu các?”
Ba chữ “Tinh nhu các” vừa kéo dài lại vừa cao, khiến cho tôi nổi hết da gà.
An Lăng Vân âm thầm lau mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng lên tiếng: “Này, này, này…quả thực là vu oan!”
Ông ta không dám quay mặt sang bên đây nhìn Tiểu Hoàn, còn nịnh nọt nương tử nhà mình nói: “Nhu Nhu, tiểu tiện nhân này bị tội nên nhất thời hồ đồ, tối qua không phải ta vẫn nằm bên cạnh nàng sao?”
Tôi run rẩy, đến ngay cả trên mặt cũng nổi da gà. Nhìn xung quanh một vòng, ngoại trừ điểu lão đầu cả người lung lay chịu đựng để không té xỉu, những người khác đều đang run rẩy vuốt vuốt cánh tay.
Vương Uyển Dung lên tiếng: “Vợ chồng son hai người có muốn hấp hôn thì làm ơn về phòng mà thân thiết, đừng có ở đây gây náo nhiệt?”
Trần Hiền Nhu vất vả lắm một tóm được cơ hội, đương nhiên là vị bị cắm sừng – nào có dễ dàng tự vả vào mồm mình, liếc mắt sang nhìn Tiểu Hoàn đang quỳ dưới đất, cười mim mỉm nói: “Biểu tiểu thư nói rất có lý. Tướng công a, vậy chúng ta nên trở về phòng đi, mắc công ở chỗ này khiến cho oán phụ nào đó bị chồng hưu ghen tị đỏ mắt!”
Dứt lời, Trần Hiền Nhu cũng không thèm đợi Vương Uyển Dung mở miệng phản bác, nắm cổ áo An Lăng Vân lôi ra ngoài. Chậc chậc, đáng thương cho An Lăng Vân, đường đường là nam nhi cao bảy thước, lại bị cọp mẹ dùng sức lôi đi, thiếu chút nữa té nhào ra, An Lăng Vân còn không dám mở miệng nói nửa chữ “không phải”, nhanh chóng ngoan ngoãn đi theo sau lưng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.