Quê quán của tôi – Thành Đô Tứ Xuyên, có điều mẹ của tôi sinh ra ở Nam Hà.
Nhớ lại một năm trước khi xuyên tới đây, có một hôm tan làm đi ngang bờ Nam Hà, thấy 119, 120 đều tập trung đủ hết, liền đoán ra được bảy tám phần là có người rơi xuống nước, ngồi trên xe đạp ngó xuống bờ sông hết một hồi không có kết quả, lại đang rất đói bụng, vì thế tiếp tục đi dọc theo bờ sông về nhà.
Đi một lèo, hết hai mươi phút.
Bờ sông này có hàng rào rào chắn lại, thế nhưng rất có nhiều người bu lại rất náo nhiệt.
Đây là sở thích điển hình của người Thành Đô – thích xem náo nhiệt.
Cho nên lúc đó, nghe Tiểu Hoàn bất ngờ tung ra một câu, tôi lập tức trừng to mắt, nhìn An Lăng Vân không chớp mắt, sợ bỏ lỡ mất một chút biểu tình trên mặt ông ta.
Nhị thúc đáng thương của tôi, e là sớm bị dọa đến choáng váng, người khác sửng sốt sắc mặt lúc trắng lúc xanh, còn ông ta thì trong tím có xanh, trong xanh mang theo chút tái, cứ như cái giá vẻ bị đổ, đủ mọi màu sắc lẫn lộn.
Lúc này, lão bà của ông ta Trần Hiền Nhu ngược lại lại là người phản ứng đầu tiên, tức giận hừ hừ lỗ mũi: “A, ngài a, hóa ra tối qua ông đến Tinh Nhu các?”
Ba chữ “Tinh nhu các” vừa kéo dài lại vừa cao, khiến cho tôi nổi hết da gà.
An Lăng Vân âm thầm lau mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng lên tiếng: “Này, này, này…quả thực là vu oan!”
Ông ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-thu-kho-cau/560145/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.