Edit: Windy Nguyễn
Beta: EU
Gừng càng già càng cay, vẫn là lão Phượng hoàng lợi hại nhất.
Tức Phượng vừa đến, cả căn phòng liền lập tức yên lặng.
Cúi đầu hành lễ, tiểu ngu ngốc còn tiếp tục giả bộ làm nũng gọi nương. Mặc dù bản công chúa không tình nguyện, nhưng cũng phải xoay người thỉnh an con phụng hoàng trụi lông kia. Tức Phượng cũng chẳng mảy may để ý. Lúc này chỉ sâu xa nhìn quyển đông cung đồ đang nằm trong ngực tôi.
Nhất thời, lưng tôi giống như có một mũi nhọn đâm vào, hơi hơi khó chịu.
Con chim trụi lông này xưa nay vốn nhìn tôi không thuận mắt, mỗi ngày tôi đi thỉnh an, phụng trà cũng chỉ bực bội hừ hừ. Lúc này thật vất vả lắm mới có cơ hội, còn không nhân dịp đó chỉnh tôi sao?
Nhưng ai ngờ, chỉ nghe Tức Phượng nói: “Bất quá chỉ là một quyển sách, các ngươi làm gì phải ngạc nhiên như thế?”
Trần Hiền Nhu cố gắng nịnh bợ, còn gật đầu mạnh mẽ nói: “ Đúng, đúng!”
Vương Uyển Dung so ra, còn thông minh gấp trăm lần, lấy khăn tay che miệng cười khanh khách nói: “Biểu tỷ nói cũng thật là, không thấy Nguyệt Nhi còn ở đây sao?”
Lực chú ý của Tức Phượng thành công chuyển dời sang lá chắn là An Lăng Nguyệt, gương mặt nhỏ nhắn của đối phương liền phiến hồng, trộm liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi sau đó mượn lí do thêu thùa chưa xong cáo lui. Dù sao, ở chế độ phong kiến cổ hủ này, phụ đức chính là yếu tố hàng đầu, đường đường là một thiên kim tiểu thư chưa có chồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-thu-kho-cau/560141/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.