*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vượng Trạch nghe thấy tiếng động, giật giật lắng tai nghe, dừng lại ngồi một bên xa xa nhìn ngắm tôi, đôi mắt phát tia sáng thành một đường, cực kỳ giống bộ dạng cười xấu xa của An Lăng Nhiên.
Tôi thề, tôi đời này cùng sói không đội trời chung!
Chật vật thành dáng vẻ như vầy, công chúa tôi vẫn còn muốn giữ thể diện, may mà lúc đó không có ai nhìn thấy, tôi liền ỉu xìu sửa sang lại quần áo rồi quay về. Ai ngờ đâu, cũng không biết bị người nào nhìn thấy, còn đi bẩm báo với Trần Hiền Nhu.
Mục vương phủ này, cái gì cũng không nhiều, chỉ rất nhiều tay trong.
Tôi lặng lẽ cười nói: “Đúng là có chuyện như vậy, thẩm thẩm cũng lợi hại thật, việc nhỏ thế mà cũng biết. Cám ơn thẩm thẩm quan tâm, ta cũng không có việc gì”
Tôi cẩn thận suy nghĩ, nếu Trần Hiền Nhu biết chuyện tôi vì rượt con tiểu súc sinh mà té ngã, ắt phải ra vẻ giả bộ quan tâm tới châm chọc tôi, tôi không có cách nào, đành phải giúp đỡ bà ta giả bộ vậy.
Ai ngờ, tôi mới dứt lời, bộ dạng Trần Hiền Nhu nổi cơn giận không thể kiềm chế được nói: “Ngươi không có việc gì? Nhưng ta có!”
Cái này tôi cũng mù mờ, tôi nhớ lúc vào Nam viện, ngoại trừ vấp chân té ngã, đè nát một ít hoa cỏ, cũng không có làm chuyện gì xấu, sao bà ta lại tỏ vẻ như vầy?
Trần Hiền Nhu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-thu-kho-cau/560138/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.