Thê thảm trong thảm thương, nhớ lại năm đó nghe nói có ngôi sao ca nhạc nào đó đến Thành Đô, tôi cực kỳ hứng thú bốn giờ sáng đã rời giường, năm giờ bỏ chạy đến sân bay chờ, một đám người đỏ mắt nhìn từng người đi ra sân bay, ngoại trừ tôi ai cũng đều căng con mắt rướn cái cổ dài như đà điểu thét chói tai, kết quả, một người mang giày cao gót, quệt quệt son môi, lão thái thái so với phù dung tỷ tỷ còn hơn cả phù dung tỷ tỷ, mắt hai mí giả khoe khoang phong thái chợt xuất hiện trước mặt mọi người.
Tâm tình của tôi lúc này còn tệ hơn so với lúc đó, một chậu nước lạnh xói xuống đầu, chạy xuống đáy lòng, lạnh thật lạnh thật. Bất quá, cái tính tình có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh của tôi lại một lần nữa phát huy tác dụng to lớn, tôi vững vàng có chút lung lay, rốt cuộc cũng không ngã xuống, chỉ run rẩy chỉ vào tửu lão đầu mặt nhiều nếp nhăn cả con mắt lông mày cũng không phân ra rõ ràng nói lắp bắp:
“Ngươi, ngươi —— “
Lão nhân dĩ nhiên còn bình tĩnh hơn tôi nhiều, cầm cái khoăn voan đỏ nói:
“Công chúa a, người sao lại không giữ kĩ cái khăn voan đỏ của mình chứ? Còn bay lên trên mặt của ta này.”
Tôi trầm mặc rồi trầm mặc, khoăn voan đỏ không phải của hắn, vậy hắn hẳn không phải là tiểu thái tử ca? Tôi nghe nói lại, rằng tiểu thế tử này cùng lắm là hai mươi lăm hai mươi sáu, nếu già đến mức này thì có chút thấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-thu-kho-cau/560109/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.