Trước khi lên kiệu hoa, Kỳ nhi thừa dịp thời gian rãnh lúc tôi đang bới tóc trang điểm, ngâm một bài thơ mà gần đây mới học được:
Huyền thiên Hộc Châu ỷ minh Nguyệt,
Mặc hương trải án nhuộm ấm Ngọc,
Nhân luân cẩm tú phi tử cười,
Không bằng thế tử An Lăng lang.
Dịch nghĩa: sặc, tớ không có khả năng này, nhưng đại loại có thể giải thích như vầy
Hộc Châu trời tối tựa đêm trăng,
Mực thơm trải án nhuộm ngọc ấm (án ở đây là tờ giấy để viết chữ ở thời xưa)
Nhân đồn phi tử cười rực rỡ
Không bằng thế tử An Lăng lang.
*Sao dịch mà cứ như không dịch thế.
Bài thơ vè truyền miệng ai cũng thuộc lòng này, kể thẳng ra đích danh tam đại mỹ nam của Lạc Vân quốc: được ví như ngôi sao sáng trong bầu trời đêm – Thất hoàng tử thần thông Huyền Nguyệt, dùng tài hoa hơn người lấn áp cả hoa thơm cỏ lạ – Đại tài tử Mặc Ngọc, người cuối cùng còn lại chính là người lập tức sẽ trở thành phu quân mà tôi phải gả – Mục tiểu vương gia An Lăng Nhiên.
Hai người đầu tiên, một người anh dũng tuyệt vời, một người nho nhã lịch sự, nhưng sao lại đụng phải cái tên An Lăng Nhiên này, cùng là khuynh quốc khuynh thành có thể sánh hơn cả gấm vóc cung điện phi tần. Tôi cũng không hề vui sướng. Mặc dù Kỳ nhi có nói, hai câu trước đó giấu đầu giấu não đem tên gọi của Huyền Nguyệt, Mặc Ngọc ẩn hết vào trong bài thơ, duy nhất chỉ có mỗi tên An Lăng Nhiên, có thể nhận thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-thu-kho-cau/560107/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.