Edit: Ring.
Bùi Thương lần thứ hai im lặng, một lúc sau hắn mới thở dài một tiếng: “Phu nhân, ta nghĩ ta thật sự không hiểu cô. Ta cho rằng ba năm qua đã nhìn cô rất rõ rồi nhưng bây giờ ta lại phát hiện mình vẫn hồ đồ.”
“Tiên sinh…”
Giang Mộ Yên kinh hỉ giương mắt nhìn Bùi Thương, trong mắt đầy nghi vấn.
“Rõ ràng cô là một người rất nhẫn nại, cũng rất kiên trì, đến giờ cô vẫn không hề thay đổi một chút nào đối với những gì mình đã nhận định. Nếu không như vậy, suốt ba năm qua, cô cũng đã chẳng giả vờ hồ đồ mà kính trọng cái người có thể xem như hoàn toàn xa lạ, thậm chí còn có thể lấy mạng cô bất cứ lúc nào là ta.
Chính cô cũng đã nói cô dùng quyết tâm và tín niệm của mình lấy được sự tôn trọng và bao dung của Bùi Vũ Khâm. Chỉ là vì sao khi đến chỗ ta cô lại hoàn toàn mất đi lòng tin với tín niệm đó? Vì sao cô không thử thuyết phục ta thêm một chút? Cô làm sao mà biết mối hận trong lòng ta là không thể buông bỏ?”
“Tiên sinh, ý ngài chính là ngài nguyện ý cho Mộ Yên một cơ hội sao?”
Trong mắt Giang Mộ Yên thậm chí đã ánh lên lệ quang.
Ba năm nay nàng ẩn nhẫn và tôn trọng không phải chỉ vì muốn cho đối phương và bản thân một cơ hội để khoan dung lẫn nhau sao?
Người chết rồi không thể sống lại. Cần gì phải khiến người sống phải vì vậy mà chịu tội?
Báo thù đúng là một chuyện thống khoái, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609765/chuong-556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.