Chương trước
Chương sau
Edit: Ring.
“Mặt khác, bắt đầu từ hôm nay, hai đứa nó sẽ chuyển đến ở tiểu viện của ngươi. Ta sẽ không cho một hạ nhân nào đến hầu hạ chúng hết. Cho nên từ nay, ngay cả một đôi đũa chúng cũng phải tự mình đi lấy.”
“Dạ, phu nhân. Xin ngài yên tâm, nhất định sẽ không cô phụ sự phó thác của ngài!”
“Nương…”
Bùi Tử Tang và Bùi Tử Cần vừa nghe Giang Mộ Yên hạ lệnh như vậy, hiển nhiên là không cho bọn chúng có cơ hội năn nỉ hay phản đối, hai đứa không khỏi càng sốt ruột.
Mặc dù vừa rồi chúng còn rất chắc chắn, nghĩ nương sẽ không thật sự trừng phạt nhưng giờ thấy nương còn không thèm liếc mắt nhìn chúng lấy một cái, hai đứa liền biết lần này tuyệt đối là thật rồi.
Thế nhưng chúng còn chưa lớn, chưa bao giờ ở chung với ai ngoài cha mẹ, bây giờ nương lại tức giận đến mức nhìn cũng không muốn nhìn, chúng phải làm thế nào đây?
“Mộ Yên, ngươi như vậy có phải hơi quá nghiêm trọng rồi không? Tử Cần Tử Tang vẫn là con nít mà.”
Bùi Dạ Tập thấy trong mắt hai huynh đệ đều là nước mắt mà không dám khóc, càng nhìn càng thương.
“Con nít thì sao? Chính vì chúng là con nít nên mới cần được dạy dỗ. Dạ Tập, ta biết ngươi làm ca ca rất thương chúng. Nhưng mà nếu cứ sủng nịch chúng một cách không nguyên tắc như vậy thì cũng không phải chuyện tốt. Ta không muốn sau này chúng trở thành công tử lụa là vô dụng!”
“Mộ Yên, ngươi nói nghiêm trọng quá rồi. Tử Tang Tử Cần sao có thể như vậy…”
“Sao ngươi biết không thể? Ai dám đảm bảo? Đạo lý ‘dạy con tử thuở còn thơ’ ngươi không biết sao? Còn nữa, không phải ta nói ngươi chứ ngươi cũng là người làm cha, không nên cả ngày sủng Tử Tang Tử Cần. Ngươi cũng nên về cùng nương tử, ôm con của ngươi nữa chứ.
Được rồi, ngươi về trước đi. Chuyện của Tử Tang Tử Cần lần này là chắc chắn rồi, ngươi đừng lén đi tìm bọn chúng, lại càng không cho ngươi phái người ngầm chăm sóc. Nếu để ta biết được, Dạ Tập, ta sẽ phạt luôn cả ngươi!”
Bùi Dạ Tập trợn to mắt nhìn Giang Mộ Yên. Dù bao nhiêu năm qua vẫn luôn đấu võ mồm với nàng nhưng thật ra trong lòng hắn biết rõ, Giang Mộ Yên này thật ra rất nói lý lẽ. Bất luận làm chuyện gì, nàng cũng sẽ thương lượng với mọi người trước. Thái độ cứng rắn độc đoán như hôm nay thật sự là lần đầu tiên hắn thấy được. Xem ra nàng thật sự bất mãn vì hắn quá sủng nịch hai đệ đệ rồi.
Thật ra hắn cũng biết con nít không nên quá sủng. Dù sao hắn đây cũng từng được sủng như vậy mà lớn lên, cho nên cá tính hắn bây giờ vẫn còn nhiều chỗ thiếu sót. Quá tự cho là đúng, quá cố chấp, quá ích kỷ, lại không biết suy nghĩ từ góc độ của người khác.
Mấy năm nay, nếu không phải có những người nhà cá tính sáng sủa, vô tư như Giang Mộ Yên và Bùi Phong từ từ dẫn dắt thì chắc hôm nay, hắn vẫn còn đang hận đời cũng không chừng.
Cho nên Bùi Dạ Tập rất hiểu suy nghĩ muốn dạy dỗ hai con trai của Giang Mộ Yên.
Thế nhưng biết thì biết vậy, trên thực tế, muốn làm được lại là chuyện khác. Trước đây hắn nợ Giang Mộ Yên và cha quá nhiều rồi, đến mức gần như không cách nào hồi báo, cho nên cũng chỉ có thể mang sự hổ thẹn cùng tôn kính, hòa ái đối với họ bồi thường lên Tử Tang Tử Cần thôi.
Cho nên nếu nói Giang Mộ Yên hôm nay rất không hài lòng với thái độ của Tử Tang Tử Cần, người làm đại ca là hắn thật ra cũng nên gánh một nửa trách nhiệm.
Bùi Dạ Tập nghĩ vậy, đôi vai vốn thẳng tắp lúc này cũng hơi sụp xuống.
Lúc Giang Mộ Yên nói những lời này, nàng cũng cảm thấy mình hơi nặng lời với Bùi Dạ Tập. Nhưng nàng thật sự rất sợ nếu không nói vậy, Bùi Dạ Tập sẽ lén gây áp lực với Bùi Thương để giúp Tử Tang Tử Cần trốn tránh sự trừng phạt của nàng. Nếu vậy, sự khổ tâm của nàng sẽ thành công cốc.
Giang Mộ Yên đứng thẳng, lại nhìn về phía Bùi Thương: “Mang chúng đến chỗ ngươi đi. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi không cần đến thư phòng nữa. Nếu có chuyện gì, ta sẽ sai người đi tìm!”
“Dạ, phu nhân. Bùi Thương xin cáo lui!”
Bùi Thương cung kính hành lễ, sau đó liền nhỏ giọng nói với hai đứa nhỏ còn đang quỳ dưới đất: “Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia, xin hãy đi theo tiểu nhân!”
“Nương… Đừng mà. Tang nhi thật sự biết lỗi rồi. Nương đừng phạt tụi con!”
Bùi Tử Tang cuối cùng không nhịn được nữa mà khóc lên. Tử Tang vừa khóc, Tử Cần thấy vậy cũng khóc theo: “Nương, sau này tụi con không dám nữa. Nương cho tụi con một cơ hội đi! Nương, tụi con không muốn rời khỏi nương!”
Giang Mộ Yên thấy hai đứa khóc thảm thiết như vậy thì cũng không đành lòng. Nhưng biết ‘mẹ hiền thì con hư’, số người dung túng cho chúng đã rất nhiều rồi, không cần thêm nàng vào nữa. Người có thể đánh hồi chuông cảnh tỉnh cho chúng, ngoại trừ người làm mẹ là nàng thì không còn ai khác.
Cho nên Giang Mộ Yên không thể nào để hai đứa trẻ tiếp tục như vậy được, nàng nhàn nhạt nói: “Mẹ đã cho hai đứa ba lần cơ hội rồi, nhưng hai đứa vẫn không sửa đổi. Bởi vì hai đứa cảm thấy mẹ sẽ không thật sự nỡ phạt đúng không?
Tuổi còn nhỏ mà đã biết lợi dụng tình yêu thương của cha mẹ mà muốn làm gì thì làm rồi. Con ta không thể gian xảo như vậy được. Hai đứa không cần năn nỉ nữa, ý mẹ đã quyết rồi. Theo Bùi Thương tiên sinh mà học hành cho tốt đi!
Nếu Bùi Thương tiên sinh hài lòng sớm hơn một ngày thì mẹ cũng sẽ bỏ hình phạt cho hai đứa sớm hơn một ngày. Còn nếu vẫn khóc sướt mướt ở đây mong mẹ đổi ý thì ở cùng Bùi Thương tiên sinh thêm vài năm đi. Còn không mau đứng dậy đi theo tiên sinh?”
Giang Mộ Yên nói xong thì dùng ánh mắt chứa thâm ý và chờ mong nhìn Bùi Thương: “Ta giao hai đứa con trai cho ngươi. Bùi Thương, ngươi không thể làm ta thất vọng!”
Đôi mắt vốn bình tĩnh của Bùi Thương khi nghe Giang Mộ Yên nói vậy thì nhịn không được lóe lên một chút hoảng loạn, nhưng lại lập tức khôi phục bình thường: “Xin phu nhân yên tâm. Bùi Thương nhất định sẽ không cô phụ bất kỳ chuyện gì phu nhân giao phó!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.