Edit: Ring.
Ở đây ngoại trừ bản thân Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm thì không ai tin lời Bùi Dạ Tập nói là thật. Bởi vì Giang Mộ Yên bây giờ còn đang bình yên ngồi trước mặt bọn họ, Bùi Dạ Tập lại nói lúc hắn đi vào thì Giang Mộ Yên đã chết, vậy không phải nói hưu nói vượn hay sao?
“Đại thiếu gia, phu nhân còn sống!”
Thanh Thư nhắc nhở đại thiếu gia, người rõ ràng đang quá mức bối rối, nóng lòng muốn chống chế chuyện mình đã làm.
“Ta biết nàng còn sống. Nhưng mà hôm đó lúc ta vào rõ ràng thấy nàng đã không còn thở. Nếu không, bằng võ công của ta thì sao lại để một tiểu nha đầu như Hồng Nguyệt đến gần như vậy mà còn chưa phát hiện?” Bùi Dạ Tập hổn hển nói tiếp.
Những lời này thật ra khiến Triển Tịch và Nghênh Phong đồng ý. Võ công của Bùi Dạ Tập tuy không bằng bọn họ nhưng trong vòng mười trượng, nếu có người đứng gần đó nhìn hắn, lại trong lúc đêm tối yên tĩnh, hắn không lý nào lại không phát hiện. Hơn nữa nếu hắn đúng là hung thủ đã hại Giang Mộ Yên thì hình như cũng không lý nào lại đứng bồi hồi ở cửa phòng một lúc mới đi?
Cho dù ban đêm không có hạ nhân đi tới đi lui nhưng chỉ riêng việc nửa đêm canh ba hắn còn đứng trước cửa phòng Giang Mộ Yên thôi, nếu để ai biết thì cũng đã đủ khiến người ta hoài nghi hắn rồi.
Nhưng nếu nói Bùi Dạ Tập thật sự không có ý tổn thương Giang Mộ Yên thì cũng không hợp lý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609729/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.