Edit: Ring.
“Xong rồi, hôm nay ngươi đi đi, ta bị ngươi chọc giận no rồi, không có gì nói nữa. Nếu ngươi muốn ở lại trong phủ thì ở, không muốn thì cứ việc ra ngoài, nếu có thể tìm được khách điếm nào còn mở cửa! Hừ!”
Giang Mộ Yên nói xong, lồng ngực còn không ngừng phập phồng, hiển nhiên là do quá kích động.
Nếu không phải Bùi Vũ Khâm kiên trì nói Bùi Dạ Tập là con ruột thì Giang Mộ Yên đã hoài nghi không biết rốt cuộc tên Bùi Dạ Tập này có phải con nuôi nhặt ở ngoài về hay không rồi, thế nào mà tính tình lại không thèm nói lý như vậy?
Cũng không biết vì quá kích động hay là vì một hơi nói quá nhiều nên Giang Mộ Yên đột nhiên cảm thấy bụng có hơi đau. Nàng lập tức khẩn trương vừa xoa bụng vừa đi về phía cửa.
Ba ngày qua, trên cơ bản đều là Giang Mộ Yên bị Bùi Dạ Tập chọc giận đến méo mặt, hắn hoàn toàn không ngờ hôm nay lại bị nàng hét thẳng vào mặt nên nhất thời ngây ngẩn cả người, quên cả phản bác trở lại. Lúc này đột nhiên thấy Giang Mộ Yên ôm bụng, nhíu mày, giống như thật sự khó chịu thì Bùi Dạ Tập cũng hoảng sợ.
“Này, Giang Mộ Yên, ngươi sao vậy? Không sao chứ?”
“Sao ngươi còn ở đây? Tránh ra, không cần ngươi tới đỡ. Ta còn không phải là bị ngươi chọc giận sao?”
Giang Mộ Yên đẩy bàn tay muốn đưa ra đỡ của Bùi Dạ Tập, nhưng vừa dùng sức một cái, bụng lại càng đau, khiến nàng phát hoảng. Không phải thai nhi không ổn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609724/chuong-515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.