“Phu nhân mời nói!” Hai người Triển Tịch và Nghênh Phong lúc này đã bị đoạn đối thoại vừa rồi khơi dậy sự tò mò, làm sao còn bình tĩnh cho được, nên lập tức lên tiếng.
“Hai vị tiên sinh đều biết tài phú Bùi gia có được hiện tại đã lớn đến mức một nhà thương nhân bình thường không thể nào vươn tới. Nếu không cũng đã không khiến Hoàng đế và triều đình dòm ngó, muốn chiếm làm của riêng, đúng không?”
Hai người gật đầu. Chuyện này bọn họ đương nhiên biết. Thậm chí họ còn hoài nghi không biết rốt cuộc lão gia có biết hắn có tiền đến độ nào hay không nữa là.
“Như vậy hai vị tiên sinh có từng nghĩ qua số tiền lớn đến mức không thể đếm được đó thật ra có thể làm được bao nhiêu chuyện, ảnh hướng lớn đến đâu hay không?”
Triển Tịch và Nghênh Phong cả đời chỉ chăm luyện võ công, gia tăng nội lực rồi bảo hộ an toàn cho Bùi Vũ Khâm. Đối với chuyện trong chốn võ lâm, có thể bọn họ còn biết chút đỉnh. Nhưng đối với triều đình và chuyện làm ăn, hai người hoàn toàn mù tịt. Vấn đề Giang Mộ Yên hỏi, thậm chí bọn họ còn chưa từng nghĩ đến.
Biểu tình Bùi Phong tuy cũng sáng tỏ nhưng chỉ là hơi lóe qua đầu mà thôi. Nếu thật sự phải suy nghĩ sâu xa thì hắn lại không đi được tới đâu.
Trong nháy mắt, ba người không khỏi chuyển mắt và lực chú ý lên mặt Giang Mộ Yên.
Lúc này, Giang Mộ Yên mới chậm rãi bước hai bước trong phòng: “Muốn vượt qua khó khăn lần này, tuy là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609693/chuong-484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.