Bùi Vũ Khâm thấy ánh mắt vốn đang linh động vui sướng của Giang Mộ Yên đột nhiên trở nên ảm đạm, bi thương thì liền biết ngay nguyên nhân. Hắn dịu dàng nở nụ cười: “Yên nhi, nha đầu ngốc, không cho nàng khóc a. Mắt mới chữa khỏi, cần phải giữ gìn cho tốt, không được khóc! Cũng chỉ là mấy sợi tóc bạc mà thôi, ta cũng ba mươi bảy rồi, không xem như có sớm nữa. Đừng vì mấy sợi tóc mà thương cảm thành như vậy!”
“Nhưng mà chàng gầy lắm! Gầy hơn hôm qua ta dùng tay cảm nhận nhiều. Vũ Khâm, ta, ta…”
“Gầy một chút cũng không sao, chỉ cần ăn nhiều là sẽ nhanh chóng béo lại thôi. Không phải hôm qua đã đồng ý với nàng rồi sao? Sau này mỗi ngày ta đều ăn nhiều, cam đoan với nàng sẽ vỗ béo bản thân trở lại trong tời gian ngắn nhất. Cho nên nàng không cần phải buồn như vậy, vui vẻ lên! Nàng xem, mắt có thể thấy được ta là một chuyện rất đáng mừng không phải sao?”
Giang Mộ Yên đương nhiên biết, bởi vậy nàng nghẹn ngào gật đầu, sau đó nhào đến, dùng hết sức lực toàn thân ôm chặt Bùi Vũ Khâm: “Vũ Khâm, sau này ta không để chàng chịu khổ nữa!”
Bùi Vũ Khâm nghe vậy thì trong mắt cũng phiếm lệ, nhưng hắn lại cố gắng khống chế, chỉ vỗ nhẹ lưng Giang Mộ Yên: “Nha đầu ngốc, nàng nói luôn lời thoại của thân làm phu quân rồi, bảo phu quân nàng phải nói cái gì nha!”
“Chàng chỉ cần gật đầu là được rồi!” Giang Mộ Yên cố ý bày ra bộ dáng bá đạo.
“Được!” Bùi Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609690/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.