Edit: Ring.
“Yên nhi, ta không sao, thật, nàng đừng khóc, nàng đừng khóc mà. Chỉ là gầy một chút thôi, nếu Yên nhi không thích thì từ hôm nay, ta liền cố gắng ăn cơm. Mỗi bữa ăn ba bát lớn được không? Đừng khóc, nàng khóc nữa thì ta cũng muốn khóc!”
Bùi Vũ Khâm luống cuống tay chân, vừa lau nước mắt cho Giang Mộ Yên, vừa hôn lên trán nàng, hoàn toàn đã quên mình lúc này cũng đã khóc không thua Giang Mộ Yên bao nhiêu.
Thật ra hắn càng muốn nói là so với hắn, nàng cũng gầy đi thật nhiều, không giống người đang mang thai chút nào! Mà hết thảy đều là lỗi của hắn, là hắn hại nàng chịu khổ.
Nha đầu ngốc này, thật vất vả mới thoát hiểm trở về lại không mảy may trách hắn, ngược lại còn vì hắn gầy yếu mà khóc thành như vậy. Bùi Vũ Khâm hắn không biết đã tích đức bao nhiêu đời mới có thể có được tình yêu của nữ tử tốt như Yên nhi!
Bên đây hai người đều khóc đến khó có thể ngừng lại vì đã tai qua nạn khỏi, bên kia, Hồng Nguyệt cũng khóc đến rối tinh rối mù vì phu nhân của mình có thể bình an trở về.
Giang Mộ Yên cũng nghe được tiếng khóc áp lực của Hồng Nguyệt, lúc này mới nghiêng đầu nhìn qua: “Hồng Nguyệt, là em sao? Nha đầu ngốc, khóc cái gì. Nhìn thấy phu nhân em trở về, không vui sao?”
“Phu nhân, oa… Nô tỳ thiếu chút nữa đã nghĩ không còn được gặp phu nhân nữa rồi. Oa… mấy hôm nay phu nhân không trở lại, Thanh Thư cũng vẫn hôn mê bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609683/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.