Edit: Ring.
“Ba trăm tấm?”
Giang Mộ Yên sửng sốt. Không phải nàng nói chỉ cần một trăm tấm là đủ rồi ư? Sao lại gấp ba dữ vậy?
Nhưng khi thấy mặt mũi đầy mồ hôi của Thanh Thư, nàng liền nuốt lời chất vấn đó lại. Thanh Thư cũng là tận tâm làm việc cho nàng thôi. Tuy ba trăm tấm da dê có nghĩa là giết nhiều hơn hai trăm con nhưng giờ da dê cũng đã lột rồi, nói gì đi nữa cũng là dư thừa, không bằng đừng nói.
Giang Mộ Yên lại nhìn hố vôi, cũng may hố này cũng không xem là nhỏ, nếu không lỡ như ngâm không hết ba trăm tấm da dê thì đúng là tội nghiệt a!
“Đúng vậy. Phu nhân sao vậy? Hay Thanh Thư đã làm sai?” Thanh Thư vừa thấy Giang Mộ Yên chần chừ liền nghĩ rằng mình đã làm gì không đúng.
“Không phải, trên thực tế ta vốn chính là muốn ba trăm tấm da dê, chỉ là trước giờ chưa từng làm, đây là lần đầu tiên, sợ lỡ như không thành công sẽ lãng phí nhiều da dê trân quý như vậy nên chỉ bảo ngươi chuẩn bị một trăm tấm thôi.
Giờ nếu Thanh Thư đã hiểu rõ ta mà chuẩn bị ba trăm tấm da thì không còn gì tốt hơn nữa. Hố này ngâm ba trăm tấm da dê cũng vừa vặn. Có điều số thịt dê kia thì nên xử lý thế nào mới tốt đây?”
“Phu nhân nếu lo lắng thịt dê thì cứ yên tâm. Bây giờ là mùa đông, mọi người đều thích quây quần quanh nồi lẩu dê* nóng hổi. Mỗi ngày Phỉ Thúy thành cũng tiêu thụ không ít thịt dê. Hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609633/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.