*(R: vu hồi là kiểu không tấn công chính diện mà tấn công sau lưng hoặc bên hông á, trong quánh giặc.)
Thanh Thư thấy hai người bọn họ đáp ứng thì lập tức cung kính thi lễ “Đa tạ hai vị công tử đã đại nghĩa!”
“Thanh Thư a, chuyện này ta đáp ứng thì đáp ứng, nhưng mấy sổ sách này ta thật sự không hiểu chút nào, nói không chừng còn không bằng ngươi nữa. Ngươi cả ngày đi theo bên cạnh thúc thúc, mưa dầm thấm đấtnên ít nhiều cũng hiểu chút chuyện làm ăn. Nhưng ta và Nhị đệ đều thậtsự không biết nên bắt tay vào xử lý đám sổ sách này từ đâu mới tốt?”
Bùi Phong cũng không hề che dấu sự thật là hắn không biết chút gì vềchuyện kinh thương. Đối với Thanh Thư, hắn cũng không cao cao tại thượng vì là chủ tử, ngược lại còn rất khiêm tốn.
Thanh Thư vẫn có ấn tượng rất tốt với Đại công tử này, cảm thấy trong đám con cháu Bùi gia đời này, chỉ có Đại công tử là có phong phạm quântử của lão gia. Đối nhân xử thế thì ôn nhuận, chỉ là tính tình đại côngtử tiêu sái phóng khoáng còn lão gia nhà mình thì trầm ổn nội liễm màthôi. Cho nên lúc này nghe Bùi Phong nói vậy, Thanh Thư liền nở nụ cười.
“Chuyện Đại công tử lo lắng, phu nhân đã tính rồi, chỉ làkhông biết Đại công tử và Nhị công tử có phản đối hay không nên ThanhThư vẫn chưa nói ra thôi.”
“Hả? Là cái gì? Mời Thanh quản sự nói rõ!”
Bùi Huyền cố ý giả bộ kinh ngạc, trong lòng lại thầm nghĩ Thanh Thưnày thật đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609606/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.