Chương trước
Chương sau
Edit: Ring.
“Bởi vậy ta mới hạ quyết định này. Năm năm, chúng ta cho BùiHuyền, Bùi Ngu, Bùi Phong và cả Dạ Tập năm năm xem thành tích, thiên phú của bọn chúng như thế nào.
Nếu năm năm sau cảm thấy trong số đó có đứa nào thích hợp thì chúng ta liền giao trọng trách cho hắn. Nếu vẫn không có thì chúng talại cho chúng thêm chút thời gian. Tóm lại, ta hy vọng có thể từ từ dành ra càng nhiều thời gian cho nàng, cũng cho chúng ta thì càng tốt.
Cho nên Yên nhi, đừng cự tuyệt, cũng đừng phản đối ta. Takhông phải nhất thời xúc động quyết định mà đã suy tính cặn kẽ suốt mộtbuổi chiều mới nói với nàng.”
“Nhưng nếu năm năm sau mà phát hiện không ai trong số họ cótài kinh thương thì chúng ta lại làm thế nào? Có còn tiếp tục nữakhông?” Giang Mộ Yên giương mắt nhìn Bùi Vũ Khâm.
Muốn bồi dưỡng ra một kỳ tài kinh thương như Vũ Khâm trong thời gian năm năm, đó cũng không phải chuyện dễ.
Trong tâm Giang Mộ Yên cảm thấy không có khả năng, nhưng không thểkhông thừa nhận rằng đề nghị này của Vũ Khâm vẫn khiến nàng cảm thấykích động vô cùng. Nhưng sự kích động đó, nàng cũng chỉ chôn dấu dướiđáy lòng thôi chứ không hề biểu lộ ra ngoài một chút nào. Nàng sợ sẽ vìvậy mà càng ảnh hưởng đến tâm tình Vũ Khâm.
Nói thật, hôm nay Bùi Vũ Khâm có thể suy nghĩ mà nói ra những lờinày, giống như khi nàng nghĩ cả đời Vũ Khâm đều sẽ lấy chuyện làm ăn của Bùi gia làm trọng, nàng chỉ là phụ thôi, nhưng đột nhiên lại phát hiệnthì ra trong lòng hắn, địa vị của nàng đã cao hơn cả Bùi gia, như vậy đã đủ lắm rồi.
Cho nên mặc kệ cuối cùng Vũ Khâm có thể thoái lui khỏi vị trí gia chủ như ý nguyện hay không, Giang Mộ Yên nàng cũng nguyện ý một lòng cùnghắn đến vĩnh viễn.
Bùi Vũ Khâm không biết sự kích động Giang Mộ Yên che dấu trong lòng,sau khi nghe được câu hỏi của nàng thì đầu tiên là ngưng mắt nhìn nàngmột chút, sau đó không hề do dự mà gật đầu.
“Đương nhiên sẽ tiếp tục. Nếu thời gian năm năm không đủ đểbồi dưỡng ra một người nối nghiệp đủ tư cách thì chúng ta chỉ có thể vất vả hơn một chút, buông tha cho giấc mộng du sơn ngoạn thủy, dạo chơithiên hạ mà tiếp tục cúc cung tận tụy cho Bùi gia, đến khi đời sau củaDạ Tập, Bùi Huyền bọn chúng có người tài giỏi nhận lấy gánh nặng củachúng ta mới thôi.
Mà nếu năm năm sau thật sự như nàng nói thì Yên nhi, ta chỉcó thể nói rằng cả đời Bùi Vũ Khâm ta nhất định là phải để nàng cùng tachịu khổ, thiệt thòi rồi.
Cho nên kế hoạch năm năm này cũng chỉ là một khao khát, mộtgiấc mộng muốn cùng nàng tự do hít thở không khí tự tại dưới trời xanhmây trắng trong đầu ta mà thôi, không nhất định có thể thực hiện được.Kết quả có thể chỉ là một hồi tốn công vô ích, như vậy, nàng có bằnglòng cùng ta thử một lần hay không?”
Trong mắt Giang Mộ Yên nhịn không được mà dâng đầy lệ.
“Vũ Khâm, tội gì chứ! Chàng nên biết là chỉ cần có thể vĩnhviễn cùng với chàng, cho dù là xem sổ sách hay du sơn ngoạn thủy, với ta mà nói cũng không có gì khác nhau.”
“Ta biết, nhưng thân là nam nhân, là tướng công của nàng, ta vẫn hy vọng có thể cho nàng một cuộc sống tốt!”
“Vũ Khâm!”
“Yên nhi, nàng gật đầu cái đi, được không?”
Giang Mộ Yên rưng rưng gật đầu “Được, ta đồng ý kế hoạch nămnăm này của chàng. Có điều cụ thể nên tiến hành như thế nào thì vẫn cầnphải suy nghĩ cẩn thận hơn.
Mấy ngày này chúng ta đều tự nghĩ xem phải làm thế nào, quamấy ngày nữa sẽ cùng nhau thương thảo, lập ra một kế hoạch bồi dưỡngngười nối nghiệp, sau đó từ từ bắt đầu tiến hành. Thời gian năm năm suycho cùng cũng hơi gấp a!”
“Yên nhi, lại vất vả cho nàng rồi.”
“Đồ ngốc, nói như chàng sẽ ngồi không vậy. Không còn sớm nữa, ngủ đi!”
“Được!”
Ánh nến tắt, hai người lại lần nữa vùi vào chăn. Chỉ là đêm nay,trong lòng cả hai đều suy nghĩ rất nhiều chuyện nên đến khuya mới chìmvào giấc ngủ.
~
Chính vì Bùi Vũ Khâm có một kế hoạch năm năm như vậy nên mới khiếnGiang Mộ Yên càng quyết tâm muốn thay đổi hiện trạng đám người Bùi Huyền quá hận nàng.
Dù sao mặc kệ là Bùi Huyền, Bùi Ngu hay Bùi Phong, bọn họ đều lànhững người được chọn tham gia vào kế hoạch bồi dưỡng người thừa kếtrong năm năm này. Bùi Ngu giờ đi đến Trác Châu, nhất thời không thể gọi về đã là chuyện rất phiền toái rồi. Giang Mộ Yên tất nhiên càng khôngmuốn làm gì Bùi Huyền vì sai lầm của hắn ở Phỉ Thúy lâu. Ngược lại nênlàm cách nào mới có thể để bọn họ hiểu nàng chỉ muốn tốt cho họ thôi chứ không có âm mưu gì hết đây?
Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm suy nghĩ năm ngày cũng không ra cách gì,cảm thấy thay vì nghĩ ra một lí do danh chính ngôn thuận thì không bằngcứ dứt khoát không nói gì hết, trực tiếp triệu mấy huynh đệ bọn họ đếngia nhập quá trình học tập cùng Thanh Thư còn hơn. Đến lúc đó, nếu bọnhọ thật sự là nhân tài có thể đào tạo thì tin chắc chỉ một thời gian làsẽ hiển lộ tài năng mà thôi. Nếu không phải nhân tài thì nói ra lí dobồi dưỡng trước ngược lại sẽ khiến trong lòng bọn họ có áp lực cạnhtranh mà không thoải mái.
Sau khi nói ra những gì bản thân suy nghĩ, Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm vui vẻ phát hiện hai người không mưu mà hợp.
Vì thế ngày thứ sáu sau sự kiện ở Phỉ Thúy lâu, ngay lúc Bùi Huyềnsắp nhịn không nổi mà tiên hạ thủ vi cường* thì Thanh Thư lại thay mặtBùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên đến Tây viện truyền lời, nói bắt đầu từ ngày mai, Bùi Huyền và Bùi Phong đều phải đến đại thư phòng ở Lưu Vân tiểutrúc vào cuối giờ Mẹo, phu nhân và lão gia có chuyện cho bọn họ làm, aicũng không được vắng mặt, nếu vắng phải xin phép, không thì vắng mộtngày liền trừ một ngày tiền tiêu vặt, vắng hơn ba ngày sẽ trừ nguyêntháng.
*(R: tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước là kẻ mạnh.)
Thanh Thư nói xong liền bước đi.
Bùi Huyền lại nhịn không được mà cười lạnh, hắn còn nói sao Giang MộYên lại không làm gì đâu, thì ra nàng rốt cục cũng hết kiên nhẫn màchuẩn bị đối phó hắn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.