“Hắn nói rất đúng. Bùi Ngu và Lâm Quỳnh Hoa đã rời khỏi Bùigia. Dạ Tập cũng bởi vì ta mà ra tự lập môn hộ. Tần Hồng Diệp và mẹ conBùi Huyền lại vì ta mà bị đẩy đến Tây viện. Những chuyện này tuy khôngphải ta trực tiếp gây ra nhưng không thể phủ nhận rằng đều có liên quanđến ta.
Trong cảm nhận của bọn họ, ta chính là hung thủ khiến Bùi gia chia năm xẻ bảy, người một nhà lại không thể ở cùng nhau như hiện nay.Oán hận trong lòng họ đối với ta đâu chỉ có một chút.
Chuyện hôm nay tuy là vô tình nhưng cũng khiến Bùi Huyền cảmthấy mất mặt, khó xử. Ta bức một Bùi Huyền thành thật, đôn hậu thành bộdạng đáng sợ như vừa rồi, có phải ta đã làm quá rồi không?”
Giang Mộ Yên nhịn không được bắt đầu kiểm điểm lại những hành động mình đã làm từ sau khi đến thế giới này tới giờ.
Nàng đã sớm hiểu rằng một người sống trên đời là không thể nàođược tất cả mọi người yêu thích. Nhưng nếu sống mà để đại bộ phận mọingười chán ghét, xem mình như cái đinh trong mắt thì cũng có nghĩa lànàng làm người quá thất bại rồi.
Bùi gia xem như một xã hội thu nhỏ. Mà trong nhà này, ngoại trừ VũKhâm, Hồng Nguyệt và Thanh Thư là đứng bên nàng, giúp đỡ, chăm sóc, chechở nàng thì hình như tất cả những người khác đều không thích nàng.
Đương nhiên có thể là do sự xuất hiện của nàng phá hủy mộng đẹp củarất nhiều người, giấc mộng được đến vinh hoa phú quý. Nhưng nàng khônghề làm chuyện gì chân chính tổn thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609601/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.