Hắn cố gắng ra vẻ trấn định, như hoàn toàn không phát hiện sự khẩn trương của Yên nhi, nói “Ta đi chuẩn bị cho nàng, nàng chờ ta một chút!”
Nói xong Bùi Vũ Khâm liền xoay người bước ra cửa, mang theo sự kíchđộng mà tự mình đi chuẩn bị trà, cho Yên nhi chút thời gian để chuẩn bị.
Giang Mộ Yên chờ Bùi Vũ Khâm ra đến cửa thì liền bắt đầu lục tung đồ đạc, tìm bộ áo ngủ tơ tằm phấn hồng trong trí nhớ của nàng.
Nàng nhớ hình như Hồng Nguyệt đã cất vào cái thùng nào đó. Vốn địnhbảo Hồng Nguyệt tìm giúp nhưng mở miệng ra thì chẳng khác nào phơi bàyra cho Hồng Nguyệt biết chuyện mình định làm tối nay. Giang Mộ Yên cảmthấy ngượng ngùng, cuối cùng quyết định vẫn là tự mình tìm thì hơn.
Không biết bao lâu thì Vũ Khâm sẽ về, nàng lại càng sốt ruột tìm kiếm, mà càng sốt ruột thì lại càng kiếm không ra.
Đang lúc Giang Mộ Yên ủ rũ không biết có nên dứt khoát cởi hết, trực tiếp dụ hoặc hay không thì nàng bắt gặp bộ áo ngủ kia.
E lệ mà sung sướng cầm lấy, sau đó đỏ mặt trốn sau bình phong, nàngcởi hết quần áo cũ trên người, tính cả tiết khố, chỉ mặc mỗi cái áo ngủphấn hồng mỏng đến mức gần như thấy hết vào, sau đó liền ngồi trêngiường như đêm tân hôn, chờ Bùi Vũ Khâm về.
Cái lạnh đặc biệt của mùa đông và sự khẩn trương trong lòng khiếnGiang Mộ Yên không thể nào cảm thấy ấm áp dù trong phòng đã sớm để lòthan. Nàng chờ mong, cũng chỉ có lồng ngực ấm áp quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609594/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.