Edit: Ring.
“Vũ Khâm, ta không muốn khóc, ta chỉ cảm thấy vô lực mà thôi!”
Nước mắt của nàng đã không còn rơi từ sau khi về đến phòng rồi. Thậtra khi con người ta thương tâm, khổ sở quá mức, ngược lại lại không thểkhóc được.
Trong lòng không phải hoàn toàn cam tâm thả Lâm Quỳnh Hoa nhưng Giang Mộ Yên càng biết cho dù nàng có mang Lâm Quỳnh Hoa ra chém ngàn đao thì cũng không thể thay đổi được sự thật. Huống chi nếu giết Lâm Quỳnh Hoathì người khổ sở lại có thêm một Bùi Ngu.
Kiểu suy nghĩ ‘cha sai con gánh’ là không tồn tại trong đầu Giang Mộ Yên. Ai phạm sai lầm thì người đó nên gánh vác.
Bùi Ngu không làm sai điều gì hết, có chăng chỉ là mẫu thân hắn tênLâm Quỳnh Hoa mà thôi. Vậy cũng phải khiến hắn khổ sở cả đời như nàngsao?
Nàng mất con đau đớn, Bùi Ngu mất mẹ chẳng lẽ sẽ không?
Nữ nhân Lâm quỳnh Hoa này cả đời tranh quyền hiếu chiến, lòng dạ hẹphòi, tâm tư cũng ác độc, lẽ ra là chết không hết tội, nhưng dù sao ảcũng là mẫu thân của Bùi Ngu.
Cho dù hoàn toàn không nhìn mặt Lâm Quỳnh Hoa đi nữa, chỉ bằng sự hiếu thảo của Bùi Ngu, nàng cũng có thể quyết định như vậy.
“Yên nhi, nếu nàng hối hận thì người giờ vẫn chưa được mang đi, chúng ta….”
“Vũ Khâm, chàng hiểu ta mà, cũng như ta hiểu chàng vậy!”
Giang Mộ Yên dùng một câu ngắt ngang lời còn dang dở của Bùi Vũ Khâmkhiến hắn im lặng một lúc. Đúng vậy, bọn họ đều hiểu nhau, cũng chính vì vậy mà Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609590/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.