Nghĩ vậy, hai người liền đồng thanh: “Lâm Quỳnh Hoa, ngươi thật ti bỉ vô sỉ!”
“Lâm Quỳnh Hoa, chuyện ngươi làm thì chính ngươi chịu. Nhưthế nào? Đổ oan cho Lí Tương Vân còn chưa đủ, muốn kéo chúng ta theo làm đệm lưng cho ngươi nữa sao?”
Tần Hồng Diệp là người đầu tiên lớn tiếng rống giận. Vân Ái Liễu cũng tức tối nói “Lâm Quỳnh Hoa, làm người đừng quá đáng. Ngươi ức hiếp ta hơn hai mươi năm,ta vẫn nhịn. Đến phút cuối ngươi phạm phải sai lầm lớn như vậy còn muốnkéo chúng ta chết theo nữa hay sao? Lâm Quỳnh Hoa, thử hỏi Vân Ái Liễuta từ khi bước vào Bùi gia đến giờ đã làm chuyện gì có lỗi với ngươichưa mà ngươi lại đối xử với ta như vậy?”
“Các ngươi đều câm miệng hết cho ta!” Bộ dạng Lâm Quỳnh Hoa lúc này đanh đá không thôi “Chưa làm chuyện gì có lỗi với ta? Chuyện có lỗi với ta, các ngươi làm rất nhiều. Toàn bộ Bùi gia đều có lỗi với ta hết!”
“Ngươi…”
Người lợi hại như Tần Hồng Diệp mà gặp phải kẻ cố tình gây sự như Lâm Quỳnh Hoa cũng không biết nên nói gì mới phải.
Vẻ mặt Bùi Vũ Khâm lúc này càng trở nên sâu xa, mà Hướng Nhật lại không còn mấy kiên nhẫn.
“Dong dài gì nữa, nếu các ngươi đã muốn đấu đến vậy thì cùng vào hết luôn đi.”
Nói xong, Hướng Nhật liền tiến lên mấy bước, vươn một tay đến nhũ mẫu giờ đã xụi lơ trên mặt đất “Ngươi lão phụ này, dám hại Mộ Yên. Ta cho ngươi nếm thử hương vị thống khổ đến chết trước đã.”
“Đừng, đừng! Đều là nhị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609574/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.