Vì đang ở trong chùa nên ngay cả huân hương cũng là mùi gỗ đàn hương khiến người ta cảm thấy thoải mái.Giang Mộ Yên hít sâu một hơi, cảm khái nói “Vũ Khâm mùi này thơm quá. Mỗi lần ngửi nó ta đều cảm giác như là được về quê hương của mình vậy.”
Bùi Vũ Khâm nghe nàng nói vậy thì liền sủng nịch nở nụ cười “Nếu Yên nhi thích thì sau này trong phòng chúng ta cũng đốt huân hương như vậy.”
“Vậy sao được? Chàng sủng ta như thế sẽ khiến ta trở nên kiêu ngạo.”
Giang Mộ Yên ngoài miệng thì nói vậy nhưng biểu tình lại rất thỏa mãn, vui vẻ. Nàng vươn tay chỉ vào đĩa mứt mơ trên bàn “Vũ Khâm, chàng cũng nếm thử xem, thứ này ngon lắm. Sáng giờ chàng cũng chưa ăn gì, ăn mấy miếng này lót dạ trước đi. Thế nào?”
Bùi Vũ Khâm bình thường cũng không có hứng thú với những món điểm tâm lắm nhưng thấy Giang Mộ Yên hưng phấn giới thiệu như vậy, hắn cũng mỉmcười bốc một viên đưa vào miệng. Vừa cắn một cái, hắn liền nhíu mày “Chua quá! Yên nhi, mứt chua như vậy sao nàng ăn được?”
“Chua lắm sao? Ta cảm thấy vừa ăn mà!”
Giang Mộ Yên cũng giật mình, nhưng sau đó liền nở nụ cười “Haha, chàng thấy chua thì đừng ăn nữa. Ta quên, nam tử như chàng bình thườngcũng không thích mấy món ăn vặt như nữ nhân, khó trách chàng không quen. Ta cảm thấy mùi vị này là vừa ăn rồi, chàng lại thấy chua!”
Bùi Vũ Khâm thấy bộ dáng Yên nhi cười vui vẻ như vậy, biết nàng cũngkhông vì chuyện hắn không thích món
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609561/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.