“Được, nếu Vũ Khâm đã có chuẩn bị tâm lý như vậy thì ta đây có thể làm dứt khoát rồi!”
“Ừm!” Dùng một giọng mũi có vẻ mệt mỏi lại vô cùng thân thiết đại biểu hắn hoàn toàn tin tưởng hết thảy mọi chuyện nàng sắp làm.
“Mệt sao?” Giang Mộ Yên thấp giọng cười, dịu dàng hỏi một tiếng.
Thật ra nàng cũng mệt chết rồi, chỉ là không biết vì sao tinh thần lại có vẻ đặc biệt hưng phấn, ngược lại cảm thấy hơi khó ngủ.
“Có chút, Yên nhi không định ngủ sao? Ta nói chuyện với nàng.”
Bùi Vũ Khâm đầu tiên là thành thật trả lời, câu sau lại hơi nânggiọng lên, nghe có vẻ có tinh thần hơn câu trước nhiều, tựa hồ như đangcố gắng thoát khỏi sự buồn ngủ.
Giang Mộ Yên vừa phát hiện điều đó liền vươn tay vòng qua Bùi Vũ Khâm, sau đó nhẹ nhàng vỗ hai cái sau lưng hắn “Không cần, để ta ôm chàng một lát rồi sẽ ngủ ngay thôi. Chàng ngủ trước đi!”
“Yên nhi!”
“Suỵt, không được mở miệng nói chuyện. Nếu mệt thì liền ngủ,chúng ta đã là phu thê rồi, sau này còn phải cùng nhau cả đời, đừng cócái gì cũng nhường ta, sủng ra, chàng cũng phải đối tốt với bản thân một chút.”
“Được!” Bùi Vũ Khâm lập tức dịu dàng lên tiếng, sauđó cũng ôm chặt lấy thắt lưng Giang Mộ Yên, cúi đầu tựa vào vai nàng,lúc này mới nỉ non một tiếng “Yên nhi, ta ngủ đây.”
Thấy Bùi Vũ Khâm nghe lời như vậy, trong lòng Giang Mộ Yên chỉ cảmthấy ấm áp cùng vui mừng. Nàng yêu thương nhìn mái tóc đen tuyền tronglòng một lúc, sau đó hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609550/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.