Ba vị tiên sinh lại lần nữa không biết nói gì, tuy mồ hôi lạnh đã ứara trên trán nhưng vẫn có chút biểu tình không phục biểu lộ qua đôi mắtbị Giang Mộ Yên thấy rõ.
Nàng lúc này liền nắm chặt quyển sổ trong tay, lớn giọng nói với ba người trước mặt “Sao lại không nói gì? Các ngươi là cảm thấy bản thân không sai hay là phu nhân như ta không có quyền nói các ngươi như vậy?”
Ba người vẫn không hé răng, nhưng biểu tình rõ ràng là nói cho GiangMộ Yên rằng bọn họ cũng không sợ nàng sẽ làm gì được họ. Tuy sự khônkhéo của nàng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán nhưng ba người họ ở Bùi gialâu như vậy rồi, từ lúc lão thái gia còn sống đã có, bao nhiêu năm quangay cả gia chủ Bùi Vũ Khâm cũng khách khí mấy phần với bọn họ, chưa bao giờ làm khó dễ. Giang Mộ Yên này ngược lại, vừa ngồi lên vị trí Bùi phu nhân mới mấy ngày đã hô to gọi nhỏ. Tuy bọn họ cũng thừa nhận bị mộttiểu nha đầu nhỏ tuổi như nàng vạch trần mánh khóe thật sự có chút chộtdạ, nhưng vậy không có nghĩa bọn họ phải nhận tội, nhận mệnh.
Cho nên ba người liền dứt khoát im lặng, bộ dáng mặc kệ người ta nóithế nào cũng quyết không mở miệng, xem nàng có thể làm gì được bọn họ.
Giang Mộ Yên cười lạnh một tiếng, tuy chưa gặp qua kiểu người thế này nhưng biện pháp đối phó bọn họ, nàng lại rất rõ ràng. Vốn nghĩ rằng babị tiên sinh này ở Bùi gia lâu năm, mặc kệ là công hay tư cũng đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609542/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.