Edit: Ring.
Thậm chí hắn còn sợ nếu tất cả mọi người đều theo đến đây thì tốc độsẽ chậm hơn cho nên ngay cả Hồng Nguyệt cùng Thanh Thư cũng không mangtheo mà chỉ dẫn Yên nhi cùng một Triển Tịch đi.
Bởi vì trong suy nghĩ của Bùi Vũ Khâm, ngọn núi Bạch Nham này thật sự là không có gì để xem, không biết vì sao Yên nhi lại kiên trì phải đếnđây nhìn một cái mới được như vậy.
Giang Mộ Yên không phải không biết Bùi Vũ Khâm nghĩ gì, nhưng nàngchỉ thản nhiên mỉm cười, không đợi Bùi Vũ Khâm đỡ đã tự mình nhảy xuốngxe ngựa, sau đó cũng không vội đi lên phía trước mà ngẩng đầu nhìn dãynúi trắng toát kéo dài trước mắt.
Dãy núi thoạt nhìn cũng không cao, nhưng nhìn cả một quả núi mâysương lượn lờ chỉ thuần một màu trắng thì thật đúng như Bùi Vũ Khâm nói, quả thật là không có một ngọn cỏ.
Nhưng đó không phải điều khiến Giang Mộ Yên kinh ngạc cùng vui mừng.Để xác nhận rằng mình không nhìn nhầm, gần như lập tức, nàng chạy đếnchân núi gần nhất, khiến Bùi Vũ Khâm cùng Triển Tịch xuống xe sau cảmthấy kinh ngạc không thôi.
“Yên nhi, nàng chậm một chút, cẩn thận đừng để vấp ngã!”
Bùi Vũ Khâm vô cùng lo lắng vì nàng mặc váy dài, mang giày thêu mềmđế mỏng mà lại chạy trên con đường đầy đá vụn. Không đợi Bùi Vũ Khâmphân phó, Triển Tịch đã nhanh chóng vận khinh công, nhảy mấy cái đã đếnchỗ Giang Mộ Yên, chuẩn bị đỡ nàng bất kì lúc nào nếu nàng bất cẩn vấpngã.
Nhưng Giang Mộ Yên cũng không yếu ớt như bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609519/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.