Chương trước
Chương sau
Edit: Ring.
Giang Mộ Yên lại không trả lời, chỉ đăm chiêu nhìn những bảng hiệu, màn treo có dấu hiệu vòng tròn chim công đầy khắp con đường, hơn nửa ngày mới nói “Vũ Khâm, ta đói bụng rồi, ăn cơm trước được không?”
Bùi Vũ Khâm biết nàng có tâm sự, có điều nàng không muốn nói, dù trong lòng rất muốn biết nhưng hắn cũng không nỡ bức nàng, đành tạm thời nhịn không hỏi mà gật đầu “Được, chúng ta đi!”
Phỉ Thúy lâu là một tòa lầu ba tầng bằng gỗ, diện tích rất rộng, mặt tiền cũng thật sự không nhỏ, trên tấm bảng hiệu lớn đề năm chữ ‘Phỉ Thúy lâu thực phủ’, xem như là kiến trúc lớn nhất trên con đường này.
Dù thời gian đã là buổi chiều nhưng xe ngựa ra ra vào vào dùng cơm vẫn nối liền không dứt. Chưa đến gần mà từng đợt mùi thơm của đồ ăn khiến người ta thèm nhỏ dãi đã xộc vào mũi, khiến mọi người nhịn không được muốn mau chóng vào trong thưởng thức.
Mà khi nhìn đến Phỉ Thúy lâu hoa lệ, hoành tráng này, biểu tình của Giang Mộ Yên đã không thể hình dung chỉ bằng hai chữ kinh ngạc.
Nhưng sau khi kinh ngạc qua đi, sự bất an, lo lắng trong lòng nàng cũng càng lớn hơn mấy phần.
Nếu Bùi gia mười mấy năm trước đã đủ để khiến người ta ghen tị mà cố ý chèn ép, hãm hại thì Bùi gia bây giờ như thế nào? Sản nghiệp to lớn cùng tài phú khổng lồ này, Bùi gia hơn mười năm trước có thể so sánh được sao?
Bùi gia như vậy, đừng nói là những thương nhân khác trong Đông Vân quốc âm thầm đỏ mắt ghen tị, cho dù là quốc khố hoàng gia cũng chưa chắc đã nhiều bằng.
‘Người sợ nổi danh, heo sợ mập’, ‘ cây to đón gió lớn’, những câu đó cũng không phải chỉ là nói chơi. Bùi gia to lớn, giàu có như vậy, lại là hoàng thương, sợ là trong hai mươi năm trở lại đây cũng không có ai nổi bật hơn.
Mà thời đại này cũng không phải thời đại dân chủ như ở tương lai mà quốc gia sẽ bảo vệ cho lợi ích của thương nhân. Chính quyền cổ đại, nhiều lúc là rất đen tối.
Đông Vân quốc bây giờ quốc thái dân an, không có chiến sự, cuộc sống của dân chúng cũng xem như an cư lạc nghiệp, quốc khố nói vậy chắc cũng tràn đầy. Dưới tình huống như vậy, Bùi gia tự nhiên có thể xem như an ổn.
Nhưng mà lòng tham của con người là vô tận, chỉ sợ ‘thất phu vô tội, hoài bích có tội*’, Bùi gia có tài phú lớn như vậy, triều đình hay kẻ nắm quyền chẳng lẽ sẽ không đỏ mắt sao?
(R: đã giải thích rồi, nghĩa là bình thường thì không sao, nhưng hễ có gì đó hơn người sẽ mang đến tai họa).
Huống chi ở thời đại này, sĩ nông công thương, thương nhân là thấp kém nhất. Trong mắt đám người quan to trong triều kia, địa vị của thương nhân cơ hồ không cao hơn dân đen bao nhiêu. Nếu triều đình muốn có trong tay lượng tài phú này, chỉ sợ Bùi gia sẽ đứng mũi chịu sào mà gặp tai ương. Hoặc thậm chí nghiêm trọng hơn là tính mạng của Vũ Khâm cùng tất cả mọi người trong Bùi gia cũng không được đảm bảo.
Đây mới là điều khiến Giang Mộ Yên đột nhiên cảm thấy lo lắng. Mỗi cửa hàng ở đây, mỗi thực phủ ở đây, trong mắt triều đình có lẽ đều là thứ tượng trưng cho rất nhiều bạc. Nhưng trong mắt nàng, đó đều là thành quả mà Vũ Khâm phải hao phí tuổi thanh xuân, dùng hết tâm huyết phấn đấu hơn hai mươi năm mới có được.
Nàng không tiếc bạc, nhưng nàng tiếc những tâm huyết, vất vả của Vũ Khâm đằng sau những thứ đó. Nàng không muốn sẽ có ngày ác mộng cùng lo lắng đó sẽ trở thành sự thât.
Nàng không biết trong lòng Vũ Khâm có nghĩ giống vậy không, có lẽ sau hôm nay, nàng nên nói chuyện cẩn thận với hắn, hoặc chuyện nàng nên làm cho hắn không phải là huấn luyện một đám quản sự có khả năng tính toán sổ sách mà là huấn luyện một ít người có thể làm việc.
“Yên nhi, nàng sao vậy? Bộ dáng như có rất nhiều tâm sự. Nàng có ý kiến gì với những món ăn ta an bày không?”
“A? Vũ Khâm chàng quyết định là được rồi!”
Giang Mộ Yên nhất thời dùng ánh mắt có lỗi nhìn Bùi Vũ Khâm “Thật xin lỗi, Vũ Khâm, ta suy nghĩ một chuyện, giờ không sao rồi.”
“Yên nhi, từ lúc ngoài cửa hàng hồi nãy đến giờ nàng vẫn thất thần, rốt cuộc là sao vậy?”
“Không có gì, hôm nay vui vẻ như vậy, không nói chuyện đó. Chờ tối nay về ta lại nói rõ với chàng, được không?”
“Vậy nàng đáp ứng ta, giờ đừng suy nghĩ nữa, cứ vui vẻ dùng cơm. Hôm nay ta mang nàng ra ngoài là để nàng vui vẻ, kết quả ngược lại khiến đôi mày của nàng nhíu chặt, ta đây không bằng cùng nàng tản bộ ngắm hoa trong phủ ngay từ đầu!”
Biểu tình Bùi Vũ Khâm mang mấy phần tự trách, khiến Giang Mộ Yên thấy vậy rất khó chịu. Chính nàng cũng quá buồn lo vô cớ rồi, có lẽ căn bản chỉ là nàng nghĩ nhiều mà thôi. Bao nhiêu năm qua, Bùi gia cũng rất tốt, nàng lại vô duyên vô cớ phá hỏng tâm tình vui vẻ của Vũ Khâm hôm nay. Cho dù thật sự có gì gian nan khổ cực thì cũng không phải chuyện ngay trước mắt. Vậy sao hôm nay không thả lỏng vui vẻ đi, vấn đề khác sau này hẵng tính.
Vừa nghĩ vậy, thần sắc Giang Mộ Yên liền tốt lên, dứt khoát đứng dậy bước đến ngồi bên cạnh Bùi Vũ Khâm, ôm lấy một cánh tay hắn, mang theo mấy phần lấy lòng cùng làm nũng nói “Vũ Khâm, ta sai rồi, ta cam đoan với chàng, từ giờ trở đi, ta sẽ vui vẻ thả lỏng, không buồn lo vô cớ mà suy nghĩ miên man nữa. Chàng cứ quên chuyện ta không được bình thường mới rồi đi!”
“Yên nhi, nàng nha!”
Bùi Vũ Khâm thật sự là không có cách với nàng.
Mà thời gian kế tiếp, Giang Mộ Yên cũng thật sự tự tại vui vẻ như lúc mới ra phủ, giống như căn bản chưa từng xuất hiện vẻ có tâm sự vừa rồi.
Bùi Vũ Khâm thấy nàng như vậy, trái tim vốn thấp thỏm cũng đặt lại chỗ cũ.
Một hàng bốn người dạo chợ đến khi phố xá lên đèn rực rõ mới thấy mỹ mãn về phủ.
~
Bởi vì hôm sau là hôn lễ của bọn họ nên cho dù Bùi Vũ Khâm không kiêng kỵ truyền thống đi nữa thì tối nay cũng không thể tiếp tục ngủ lại phòng Giang Mộ Yên.
Bởi vậy sau khi dùng cơm chiều rồi cùng tản bộ trong hoa viên, hai người đều tự về phòng nghỉ ngơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.