Edit: Ring.
Giang Mộ Yên lại không trả lời, chỉ đăm chiêu nhìn những bảng hiệu, màn treo có dấu hiệu vòng tròn chim công đầy khắp con đường, hơn nửa ngày mới nói “Vũ Khâm, ta đói bụng rồi, ăn cơm trước được không?”
Bùi Vũ Khâm biết nàng có tâm sự, có điều nàng không muốn nói, dù trong lòng rất muốn biết nhưng hắn cũng không nỡ bức nàng, đành tạm thời nhịn không hỏi mà gật đầu “Được, chúng ta đi!”
Phỉ Thúy lâu là một tòa lầu ba tầng bằng gỗ, diện tích rất rộng, mặt tiền cũng thật sự không nhỏ, trên tấm bảng hiệu lớn đề năm chữ ‘Phỉ Thúy lâu thực phủ’, xem như là kiến trúc lớn nhất trên con đường này.
Dù thời gian đã là buổi chiều nhưng xe ngựa ra ra vào vào dùng cơm vẫn nối liền không dứt. Chưa đến gần mà từng đợt mùi thơm của đồ ăn khiến người ta thèm nhỏ dãi đã xộc vào mũi, khiến mọi người nhịn không được muốn mau chóng vào trong thưởng thức.
Mà khi nhìn đến Phỉ Thúy lâu hoa lệ, hoành tráng này, biểu tình của Giang Mộ Yên đã không thể hình dung chỉ bằng hai chữ kinh ngạc.
Nhưng sau khi kinh ngạc qua đi, sự bất an, lo lắng trong lòng nàng cũng càng lớn hơn mấy phần.
Nếu Bùi gia mười mấy năm trước đã đủ để khiến người ta ghen tị mà cố ý chèn ép, hãm hại thì Bùi gia bây giờ như thế nào? Sản nghiệp to lớn cùng tài phú khổng lồ này, Bùi gia hơn mười năm trước có thể so sánh được sao?
Bùi gia như vậy, đừng nói là những thương nhân khác trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609494/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.