Edit: Ring.
“Thật không? Vậy ta thật sự không cầu gì nữa!”
Giang Mộ Yên nghe được đáp án như vậy thì cũng cười tươi như hoa.
“Nhưng mà nha đầu ngốc, ngoại trừ ta, chẳng lẽ nàng không thấy hứng thú với điều gì khác sao? Tốt xấu gì cũng cho phu quân của nàng là ta kiêu ngạo một chút đi!”
“À, như vậy a! Ta đây ngẫm lại!”
Giang Mộ Yên thật sự nghiêm túc suy nghĩ, hơn nửa ngày mới ngẩng đầu, ánh mắt vụt sáng nói “Ý tứ của tướng công thân ái là muốn nương tử ta giúp chàng phá sản sao?”
Bùi Vũ Khâm nhìn bộ dáng cắn môi vô cùng đáng yêu của nàng, rốt cuộc nhịn không được cười lớn, ôm lấy Giang Mộ Yên tựa như ôm bảo bối trân quý nhất trên đời.
“Đúng vậy, nha đầu ngốc của ta rốt cuộc cũng hiểu ý vi phu rồi, thật sự là không dễ dàng a! Bất quá nói tới hai chữ phá sản này thì chỉ sợ nha đầu nàng cố gắng cả đời phỏng chừng cũng không làm nổi!”
Giang Mộ Yên mê muội nhìn nụ cười của Bùi Vũ Khâm. Nàng thích nhìn hắn cười, mặc kệ là mỉm cười tao nhã, cười nhẹ ấm áp, cười khẽ mang theo mấy phần nghịch ngợm hay sáng sủa cười lớn như bây giờ, tất cả đều là những kí ức quý giá nàng muốn cất chứa.
Bởi vì nàng biết, những nụ cười đó đều là nam nhân trước mắt nở rộ riêng vì một mình nàng, là sự tồn tại độc nhất vô nhị, là nụ cười thật tình mà cả đời người khác muốn cũng cầu không được.
Cho nên nàng bĩu môi nói “Vậy chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609491/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.