Edit: Ring. Thanh Thư hiện đang cảm thấy rất đau đầu. Lần đầu tiên trong đời hắn mới biết thì ra một người trước giờ vẫn thành thục ổn trọng lại thong dong, một ngày đẹp trời nào đó đột nhiên trở nên tùy hứng thì những phiền toái hắn tạo hành khẳng định còn phiền hơn người bình thường gấp mấy lần. Mà hắn bây giờ chính là vì một mệnh lệnh lúc ‘tùy hứng’ của người nào đó mà sứt đầu mẻ trán, không biết làm sao! Ngươi hỏi nguyên nhân sao? Ai có thể khiến Thanh Thư phải đau đầu phiền não như vậy hả? Này còn cần phải hơi ư? Trong cái nhà này, người có thể ra lệnh cho hắn, ngoại trừ hai vị chủ tử nhà hắn thì còn có ai? Mà Mộ Yên tiểu thư trước giờ luôn chu đáo tất nhiên là sẽ không thể nào đưa ra yêu cầu tùy hứng gì khiến hắn phải đau đầu rồi. Người khiến hắn đau đầu đúng là chủ tử của chính hắn – Bùi Vũ Khâm. Cũng không biết sao tự nhiên lão gia lại chờ không kịp, phân phó hắn dời hôn kỳ lại sớm hơn, mà sớm hơn những mười ngày chứ không chỉ một hai hôm. Vốn hôn kỳ được định vào ngày hai mươi tám tháng này, như vậy đối với hắn mà nói đã không kịp chuẩn bị, vô cùng cấp bách, nhưng huy động tất cả mọi người khẩn trương làm việc hẳn cũng kịp bố trí thỏa đáng để cho lão gia cùng tiểu thư một hôn lễ long trọng. Nhưng hôm nay không biết tại sao lão gia đột nhiên tâm huyết dâng trào, nói muốn dời hôn kỳ lại vào ngày mười tám. Ôi, thật sự là Bồ Tát của ta ơi! Hôm nay cũng đã là mười bốn rồi, nói vậy không phải chỉ còn có ba ngày để chuẩn bị sao? Này thật sự chính là muốn mạng của hắn rồi! Trong ba ngày, bảo hắn làm sao kịp sửa thiệp mời đã phát ra? Làm sao kịp đặt mua mấy nguyên liệu nấu ăn quý giá cho bữa tiệc? Quan trọng hơn nữa là tu sửa Lưu Vân tiểu trúc này, bố trí tân phòng linh tinh, tất cả đều không thể nào xử lí được trong ba ngày a! Ôi, đại lão gia a! Không bằng trực tiếp bảo hắn đi đập đầu luôn đi! Thanh Thư khóc không ra nước mắt. Giờ cách duy nhất chính là nhanh chóng nói chuyện này với Mộ Yên tiểu thư, xin Mộ Yên tiểu thư nói với lão gia một câu, giữ nguyên hôn kỳ vào ngày hai mươi tám đi, đừng dời lại. Có điều Mộ Yên tiểu thư bây giờ gần như là ở cùng một chỗ với lão gia cả ngày, hắn nên làm thế nào mới không để lão gia thấy đây? Thanh Thư lại lần nữa buồn bực không thôi. “Thanh quản sự, Thanh quản sự?” Tuy trong lòng Hướng Nhật thật sự rất không muốn gọi một gã sai vặt còn nhỏ tuổi hơn mình là quản sự nhưng ai bảo hắn bây giờ xem như là tiểu người hầu của Thanh Thư chứ? Không muốn gọi cũng không được. Dù sao nếu muốn tiếp cận Mộ Yên thì còn phải dựa vào Thanh Thư này. Cho nên Hướng Nhật thu lại tất cả sự lạnh lùng trước giờ, thay vào đó là mấy phần trầm ổn, thấp giọng gọi. “A? Chuyện gì?” Nghe có người gọi, Thanh Thư nhất thời như bừng tỉnh. Thấy nam nhân còn cao hơn mình một cái đầu trước mắt, biểu tình vốn còn có vẻ mờ mịt của Thanh Thư nháy mắt đã được thu liễm hoàn toàn. “Hướng Nhật, ngươi gọi ta có chuyện gì sao?” “Thanh quản sự đang phiền não chuyện gì sao? Tiểu nhân gọi ngươi mấy tiếng ngươi cũng không phản ứng!” Hướng Nhật tận mắt thấy Bùi Vũ Khâm gọi Thanh Thư qua phân phó gì đó, có điều vì võ công hắn bây giờ không thể dùng nên cũng chẳng thể nào nghe được Bùi Vũ Khâm nói gì. Chỉ biết là sau khi bị Bùi Vũ Khâm gọi qua, Thanh Thư này liền méo xẹo. Mà điều hiện tại hắn muốn biết chính là rốt cuộc Bùi Vũ Khâm đã nói gì, có liên quan đến Mộ Yên sao? Nếu có, vậy hắn càng phải biết! Vừa nghĩ đến Giang Mộ Yên, trong lòng Hướng Nhật liền nhịn không được đem Bùi Huyền ra chém ngàn đao. Hôm kia y về nói với hắn là đã sắp xếp thỏa đáng, khiến hắn nghĩ y thật sự đã an bày mình đến bên cạnh Giang Mộ Yên, ai ngờ vừa đến Lưu Vân tiểu trúc này đã bị Thanh Thư nghi ngờ nhìn chằm chằm nửa ngày, sau đó chính là chờ đợi, chờ Thanh Thư đi xin chỉ thị của lão gia, bộ dáng hoàn toàn không biết chuyện hắn đến Lưu Vân tiểu trúc. Điều này khiến trong lòng Hướng Nhật nhịn không được mà trầm xuống, hắn cảm thấy tình huống hình như có chút không như ý muốn. Thật vất vả chờ đến khi Thanh Thư về thì lại nói sau này hắn liền đi theo Thanh Thư, nghe mệnh lệnh của gã mà làm việc, nghiễm nhiên trở thành một gã sai vặt tiểu chuẩn, kém quá xa so với mục đích của hắn. Nếu không phải vì sợ bại lộ thân phận, Hướng Nhật đã lập tức bỏ về Húc Dương viện dựng tên Bùi Huyên kia lên hỏi một chút xem rốt cuộc là như thế nào, vì sao hắn không được điều đến cạnh Giang Mộ Yên mà lại trở thành người hầu cho một gã sai vặt rồi. Nhưng mà đến cũng đến rồi, Hướng Nhật cho dù có hối hận, muốn rời đi cũng không có khả năng. Vì thế, hôm qua hắn an phận thủ thường quét sân nguyên một ngày, hôm nay cũng vừa gánh nước đổ đầy thùng trong phòng bếp. Có thể nói là vất vả không thôi, cũng cần cù vô cùng. Nhưng đến giờ ngay cả nửa góc áo của Mộ Yên hắn cũng chưa thấy được. Không thể tiếp tục như vậy, thời gian của hắn rất gấp gáp, cũng rất quan trọng, không thể lãng phí vào mấy chuyện nhảm nhí này. Cho nên tuy Hướng Nhật biết hỏi Thanh Thư như vậy sẽ khiến người ta hoài nghi nhưng giờ hắn cũng chỉ còn cách bí quá hóa liều này thôi. “Nha, không có gì, này không phải chuyện ngươi nên hỏi. Tuy ngươi là người của nhị công tử, nhưng đã vào Lưu Vân tiểu trúc thì phải tuân thủ quy củ nơi này. Cứ làm tốt chuyện trong bổn phận là được rồi, chuyện khác đừng hỏi nhiều.” Thanh Thư cũng bởi vì được Giang Mộ Yên phân phó nên đối với Hướng Nhật tuy khách khí nhưng cũng rất phòng bị. Dù sao Hướng Nhật này đúng nghĩa chính là người ngoài. Hướng Nhật nghe Thanh Thư giáo huấn như vậy thì thiếu chút nữa đã không nhịn xuống được mà nổi bão, nhưng cuối cùng hắn vẫn rũ mắt, cắn răng nhẫn nhịn. “Dạ, Thanh quản sự giáo huấn phải. Là tiểu nhân vượt quá quy củ, sẽ không có lần sau!” “Ừ, vậy tiếp theo ngươi vớt sạch lá rụng trên mặt hồ đi. Bây giờ ta muốn đi gặp tiểu thư, ngươi làm xong rồi thì tự đến nhà bếp dùng cơm đi, đừng chờ ta!” “Dạ, tiểu nhân nhớ kỹ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]