Edit: Ring. Cho nên nàng cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến thư phòng, sau khi vào cửa lập tức báo cáo “Tiểu thư, lão gia đã trở lại!” “Vậy sao?” Ánh mắt Giang Mộ Yên nhất thời sáng ngời. Về là tốt rồi, về tức là không có chuyện gì! “Dạ, có điều không biết vì sao lão gia lại không đến thư phòng trước mà hình như đã mang theo Thanh Thư đi về phòng!” Lúc Hồng Nguyệt nói những lời này, trong giọng nói rõ ràng mang ý tức giận. Nàng đang giận vì Thanh Thư không hướng về tiểu thư nhà mình! Đáng tiếc Giang Mộ Yên lại không nghe ra. Nàng chỉ vui vẻ gật đầu ý đã biết “Được, Hồng Nguyệt, vậy em mau đến phòng bếp bảo người dọn cơm canh lên. Vũ Khâm phỏng chừng là về phòng rửa mặt chải đầu, chốc nữa chàng chỉnh trang xong sẽ đến đây ăn cơm!” “Tiểu thư –” Hồng Nguyệt rất không hài lòng với bộ dáng không ý thức được chút nguy cơ của Giang Mộ Yên, nhịn không được kéo dài một tiếng. “A? Hồng Nguyệt sao vậy?” Giang Mộ Yên lúc này mới để ý thấy tiểu nha hoàn của mình đang trề môi cả thước. “Tiểu thư, cô thật là. Trước giờ không phải lão gia về đều đến nhìn cô trước sau đó mới đi rửa mặt chải đầu sao? Hôm nay lão gia ở ngoài về, không những không đến đây gặp cô mà cũng chẳng cho người đến nhắn lấy một tiếng. Cô không thấy vậy rất bất thường sao? Còn Thanh Thư nữa, em thấy hắn cũng đã đi cùng với lão gia rồi. Thật là, hắn cũng đâu phải không biết tiểu thư cô lo lắng suốt một ngày, ngay cả cơm trưa cũng ăn ít hơn bình thường chứ.” Giang Mộ Yên nghe vậy, nhất thời nhịn không được bật cười một tiếng, sau đó liền nghiêm mặt, trầm giọng nói “Hồng Nguyệt, ta biết em tốt với ta, lúc nào cũng nghĩ cho ta. Nhưng mà Hồng Nguyệt, sau này chúng ta đều là người một nhà, ở chung một chỗ với nhau, Thanh Thư tuy là gã sai vặt của Vũ Khâm nhưng lại không giống với những người khác. Hắn gần như đã là trợ thủ của Vũ Khâm rồi, cũng xem như người sẽ giữ chức tổng quản đại trạch Bùi gia sau này. Điểm này em phải hiểu rõ!” Hồng Nguyệt gật gật đầu. “Nếu hiểu, vậy em cũng nên biết Thanh Thư là một người có khả năng lại trung thành. Trong mắt hắn, Vũ Khâm tất nhiên là chủ tử của hắn, bất quá ta cũng không phải đối tượng hắn bài xích, em hiểu chưa? Thái độ của Thanh Thư đối với ta như thế nào, Hồng Nguyệt em cũng thấy rồi. Em cảm thấy hắn có chút nào không tôn trọng ta sao?” Hồng Nguyệt nghĩ nghĩ, sau đó hổ thẹn lắc đầu. “Thì đúng rồi, hắn đối với ta còn muốn tôn kính hơn đối với Vũ Khâm. Em làm tỷ muội tri kỷ của ta lại hoài nghi lòng trung thành của Thanh Thư như vậy chẳng những là không tôn trọng hắn mà đó cũng là gián tiếp không tôn trọng ta. Chẳng lẽ em cảm thấy ta không đáng được Thanh Thư thật lòng tôn kính sao?” “Đương nhiên không phải!” Hồng Nguyệt vội vàng cãi lại. “Vậy Hồng Nguyệt em còn lo lắng gì nữa chứ? Sau này không được nói những lời ảnh hưởng đến sự đoàn kết hòa thuận như vậy nữa. Nếu không, cho dù em đối với ta có tình có nghĩa đi nữa, ta cũng không thể bao che sự không hiểu chuyện của em, biết chưa? Hai người phải giúp đỡ, đoàn kết với nhau mới có thể phối hợp cùng xử lý chuyện trong phủ này một cách hoàn hảo, mới có thể giúp ta cùng lão gia không phải lo lắng vì những chuyện vặt vãnh trong nhà. Trách nhiệm của hai người lớn như vậy, thời gian hẳn là rất quý giá, làm sao có thể lãng phí vào chuyện nghi kỵ người kia như vậy chứ?” Những lời nói của Giang Mộ Yên không những cứng rắn mà biểu tình của nàng cũng có vẻ nghiêm khắc, khiến Hồng Nguyệt đã mấy ngày không nhìn thấy một mặt thanh lãnh khó gần như vậy của tiểu thư nhà mình lúc này liền hoàn toàn thu tâm, nghiêm mặt, trong lòng cũng cảm thấy hối hận không thôi, nhất thời mồ hôi lạnh trên trán đều túa ra. Lúc này nàng đã biết sai lần của mình rồi “Thực xin lỗi, tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi!” “Được rồi, ta cũng không nói nhiều nữa, tối nay tự em ngẫm nghĩ lại. Đi đi, bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn mang lên!” “Dạ, nô tỳ đi ngay!” Hồng Nguyệt lưng đã muốn mướt mồ hôi bước ra khỏi thư phòng mới dám đưa tay lau trán, bước chân cũng kiên định hơn trước đó. Sau khi Hồng Nguyệt đi rồi, Giang Mộ Yên mới đặt bút lông ngỗng trong tay xuống, nhịn không được đưa tay xoa xoa huyệt vị hai bên chân mày. Nguyên một ngày viết viết tính tính mấy con số, ánh mắt cũng cảm thấy mệt mỏi. Bất quá khi liếc mắt nhìn hai quyển ‘giáo án’ bên kia bàn, Giang Mộ Yên liền cảm thấy sự vất vả của mình rất đáng giá. Có thứ này, ngày mai giảng bài cho Vũ Khâm cũng sẽ có hệ thống hơn, cũng toàn diện hơn. Dù sao chàng học nhanh như vậy, không thể tiếp tục nghĩ tới đâu dạy tới đó như trước được. Đứng lên hoạt động cánh tay cùng thắt lưng một chút, Giang Mộ Yên lại nhớ đến lời Hồng Nguyệt vừa nói ban nãy. Nàng nghĩ Vũ Khâm hôm nay đúng là có chút kỳ quái, giống như có tâm sự gì đó vậy. Đầu tiên là buổi sáng không yên lòng mà thất thần trên ‘lớp’, sau đó đi ra ngoài cả một ngày, lúc trở về thì lại không đến đây gặp nàng trước mà cũng không cho Thanh Thư đến nhắn một tiếng. Đối với một Bùi Vũ Khâm làm gì cũng cẩn thận tỉ mỉ mà nói, chuyện như vậy đúng là chưa từng có. Không phải là ra ngoài xảy ra chuyện gì thật chứ? Hay là Vũ Khâm bị thương, sợ bị nàng biết nên mới cùng Thanh Thư về phòng chuẩn bị trước? Vừa nghĩ đến khả năng này, Giang Mộ Yên liền chờ không được muốn chạy ra ngoài. Nhưng lúc này lại có một gã sai vặt bước đến cửa, khom người bẩm báo “Tiểu nhân tham kiến tiểu thư. Thanh quản sự bảo tiểu nhân đến nói với tiểu thư là lão gia đã trở lại, đang rửa mặt chải đầu, một nén nhang sau sẽ đến dùng bữa tối cùng tiểu thư!” “Biết rồi, ngươi lui xuống đi!” Giang Mộ Yên nghe bẩm báo như vậy, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống. Tự bất đắc dĩ bật cười vì suy nghĩ miên man cùng sức tưởng tượng phong phú của mình. Xem ra nàng thật sự yêu thảm Vũ Khâm mất rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]