Edit: Ring.
Nhưng Bùi Vũ Khâm lại lạnh lùng nhìn thoáng qua tất cả mọi người đang quỳ, hơi thở phát ra càng lạnh lẽo hơn.
“Về phần các ngươi — những người hôm nay ở đây không có mở miệng hay động tay động chân nhục mạ Yên nhi, ta cho phép các ngươi rời khỏi Bùi gia, tìm nhà khác mà làm, có điều Bùi gia sau này tuyệt sẽ không mướn các ngươi nữa.
Còn những người từng nhục mạ Yên nhi thì đừng trách ta không khách khí.
Bùi gia bỏ bạc ra là để các ngươi đến hầu hạ chứ không phải đến nhục mạ chủ tử. Nếu các ngươi cảm thấy hầu hạ Yên nhi khó khăn như vậy thì được, chờ sau khi bước ra khỏi đại lao của nha môn, các ngươi sẽ phát hiện sau này không còn nhà nào dám mướn các ngươi đến làm nữa.
Nếu không biết đạo lý làm người ở nên tẫn bổn phận thì đừng làm nữa!”
Nói xong, trong khi mọi người còn đang run run sợ hãi, Bùi Vũ Khâm đã cao giọng gọi một tiếng “Bùi Ngu –”
Bùi Ngu lập tức bước nhanh đến, khom người trả lời “Thúc thúc có gì phân phó?”
“Ai phải đưa đến quan phủ thì đưa đi, ai trục xuất thì trục xuất. Chuyện này giao cho con, ta tin tưởng con có thể làm được!” Bùi Vũ Khâm lạnh lùng nói.
Bùi Ngu thầm rùng mình, nhất thời càng cung kính gật đầu “Thúc thúc yên tâm, Ngu nhi có thể làm tốt.”
“Tốt lắm, làm ngay đi. Một chén trà nhỏ sau, ta không muốn nhìn thấy những kẻ này nữa!”
“Dạ!”
Bùi Ngu sau khi nhận được mệnh lệnh của Bùi Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609445/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.