Edit: Ring.
“Cho nên Dạ Tập cũng được, Phong nhi cũng thế, thậm chí cho dù hôm nay toàn bộ mọi người ở Bùi gia đều biết chuyện này, đó cũng không phải vấn đề gì phiền toái với ta. Chỉ là công bố sự thật sớm một chút mà thôi, có điều sau này có thể sẽ phải ủy khuất nàng nhiều, chuyện vặt cùng trói buộc của cả một gia tộc này sợ là sẽ rơi xuống đầu nàng.”
“Vũ Khâm, ta –” Giang Mộ Yên kích động đến nói không nên lời.
Bùi Vũ Khâm dường như thấy vậy còn chưa đủ, hắn mỉm cười vẫy tay, ý muốn gọi nàng đến đứng bên cạnh, sau đó cúi đầu nhìn nàng hỏi “Yên nhi, nàng có muốn biết trong này là cái gì không?”
Giang Mộ Yên sao lại không muốn chứ?
Nàng vô cùng muốn cảm tạ thứ trong hộp gỗ này, nếu không nhờ có nó, nàng sao có thể dễ dàng có được trái tim Bùi Vũ Khâm như vậy?
Cho nên Giang Mộ Yên lập tức gật đầu.
“Vậy nàng tự mở ra nhìn xem!”
Bùi Vũ Khâm mỉm cười lui về sau một bước, cũng rút bàn tay nãy giờ vẫn vuốt ve hộp gỗ về, để Giang Mộ Yên tự tay mở ra.
Giang Mộ Yên nhìn hắn một cái, hơi chần chừ, sau đó mới mở nắp hộp. Đập vào mắt nàng là một tờ giấy Tuyên Thành nhăn nhúm nhưng đã được gấp lại ngay ngắn.
Nàng không khỏi cảm thấy khó hiểu mà quay đầu lại nhìn Bùi Vũ Khâm.
“Mở ra nhìn xem!” Bùi Vũ Khâm lại như không định trả lời, chỉ thản nhiên mỉm cười.
Giang Mộ Yên nghe vậy cũng chỉ có thể cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609385/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.