Edit: Ring.
Giang Mộ Yên vừa chạy, nước mắt cũng sắp rớt xuống, cả người run run không thể tự kiềm chế.
Thân là một linh hồn từ hiện đại xuyên đến, nàng sao có thể không biết cái gì là đau tim, sao có thể không biết với trình độ y học chưa phát triển như cổ đại này, một người bị đau tim đồng nghĩa với gì?
Sẽ không, Bùi Vũ Khâm còn trẻ tuổi như vậy, thân thể nhìn qua cũng không giống người suy nhược, hơn nữa hắn còn có thể dễ dàng bế nàng lên, sắc mặt tuy không quá hồng hào khỏe mạnh nhưng cũng không phải kiểu ma ốm tái nhợt.
Ngay cả hô hấp, tinh thần nhìn qua cũng hoàn toàn bình thường, sao có thể mắc bệnh tim chứ?
Chẳng lẽ là nhồi máu cơ tim? Hay là trúng gió?
Giang Mộ Yên càng nghĩ thì càng cảm thấy rối tung, nàng chỉ biết dùng hết sức mà chạy.
Đồng thời nàng cũng lần đầu tiên muốn mắng chửi nhà cửa ở cổ đại, xây lớn như vậy làm gì, rõ ràng chỉ cách một tường viện nhưng lại phải vòng cả một vòng lớn, chạy lâu như vậy còn chưa tới.
Nhưng mà mặc kệ thế nào, đáy lòng Giang Mộ Yên vẫn lớn tiếng cầu nguyện: Ông trời, ông nhất định phải phù hộ Bùi Vũ Khâm không có việc gì a! Con tình nguyện dùng tuổi thọ của mình để đổi lấy một cuộc sống khỏe mạnh cho chàng!
Giang Mộ Yên chưa từng chạy nhanh như vậy, bởi vì cơ thể ở đời trước suy yếu quá mức nên nàng đã sớm liệt chạy bộ, đi nhanh, còn có tất cả những vận động thể thao khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609377/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.