Edit: Ring.
“Hồng Nguyệt, đây là không thể nào.” Giang Mộ Yên bật cười, Hồng Nguyệt này thật đúng là cứ suy nghĩ miên man mãi không thôi.
“Tiểu thư sao lại tự tin đến vậy?”
“Nếu Bùi Vũ Khâm là một nam nhân có thể dễ dàng bị người khác giật lấy như vậy, chàng cũng sẽ không là Bùi Vũ Khâm.”
“Tiểu thư, nô tỳ không hiểu ý của cô.”
“Hồng Nguyệt, em ngẫm lại, một người có thể vì vong thê mà làm kẻ góa vợ mười bảy năm không tái hôn, ngay cả cơ thiếp hay nha hoàn thông phòng cũng không có còn chưa đủ để người ta hiểu được phẩm hạnh của hắn liêm khiết đến mức nào sao? Nam nhân như vậy sao có thể dễ dàng động tâm với một nữ tử chứ?”
“Nô tỳ hiểu rồi! Nhưng chính vì nguyên nhân này nên tiểu thư, cô thích lão gia mới là một chuyện rất không sáng suốt. Lão gia hoàn mỹ như vậy, lại vẫn luôn nhớ về cố phu nhân, trong mắt, trong lòng ngài căn bản rất khó có thể dung được nữ tử khác. Phần thắng của tiểu thư cô thật sự rất thấp!”
“Em nha đầu này, vừa rồi còn ra sức thúc giục ta nhanh chóng hành động, bây giờ lại hắt một gáo nước lạnh đến đây. Được rồi, mặc kệ phần thắng cao hay thấp, em không cần quan tâm đến chuyện này, cứ yên tâm làm chuyện của mình là được rồi, hiểu chứ?”
Giang Mộ Yên mở miệng nói, đồng thời như là cổ vũ mà vỗ vỗ vai Hồng Nguyệt, sau đó chuyển mắt nhìn thẳng nàng, thoải mái cười khẽ.
Hồng Nguyệt nhăn nhó cuối cùng cũng bị chọc cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609368/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.