Edit: Ring.
“Lão gia, hộp quà mà thiếu phu nhân, ắc, Mộ Yên tiểu thư đưa, Thanh Thư đã cho người mang đến chỗ lão gia, cũng không có đưa đến khố phòng kiểm kê.”
Thanh Thư vẫn quen miệng gọi Giang Mộ Yên là thiếu phu nhân, đợi nói ra rồi mới ý thức được nàng bây giờ đã giải trừ hôn ước với đại thiếu gia, lập tức sửa lại thành bốn chữ Mộ Yên tiểu thư.
“Ngươi mang hộp quà của Yên nhi về phòng rồi?” Bùi Vũ Khâm có chút kinh ngạc.
“Dạ, Thanh Thư nghĩ lão gia hẳn sẽ có hứng thú nhìn xem lễ vật Mộ Yên tiểu thư đưa nên liền tự chủ trương để người đừng mang đến khố phòng. Lễ vật của tiểu thư, Thanh Thư cũng đã dặn bất luận kẻ nào cũng không được mở ra, chỉ chờ lão gia ngài tự mình mở!”
Bản thân Thanh Thư cũng không biết vì sao mình lại làm vậy, dù sao lễ vật Giang Mộ Yên đưa mấy năm rồi, hắn cũng cho người mang đến khố phòng kiểm kê trước rồi mới báo lại với lão gia. Sau đó căn cứ theo yêu cầu của lão gia mà lại đến khố phòng lấy đồ vật tương ứng ra sử dụng, tỷ như nghiên mực này nọ Giang Mộ Yên tặng.
Nhưng là năm nay hắn lại luôn có cảm giác Giang Mộ Yên thay đổi rất nhiều, không còn giống nàng trước đây nữa.
Hơn nữa lão gia hình như rất thích Giang Mộ Yên sau khi thay đổi này. Trước đây tuy cũng có yêu thương, nhưng không đến mức sủng nịch như mấy ngày nay.
Thậm chí lúc này, vì để Giang Mộ Yên đạt được tâm nguyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609354/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.