Edit: Ring.
“Cho nên, Hồng Nguyệt, em đừng quỳ nữa. Thế gian này nếu còn một người có thể hiểu, có thể biết lòng của ta, người đó cũng chỉ có em. Nếu ngay cả em cũng không chịu giúp thì ta biết dựa vào ai?”
“Tiểu thư, ô…….”
“Đừng khóc, ta biết quyết định lần này của ta đã khiến em lo lắng.”
Giang Mộ Yên kỳ thật cũng rất muốn khóc, vì lòng trung thành của Hồng Nguyệt, cũng vì bản thân nàng vậy mà lại thích một nam nhân có thân phận không hợp như Bùi Vũ Khâm.
Nhưng thích chính là thích, không thể bởi vì thân phận này của hắn mà nàng chuyển cái thích đó lên người khác.
“Tiểu thư, cô là thật sự thích lão gia, muốn gả cho lão gia sao? Hay cô chỉ là bất mãn thiếu gia đối xử với cô như vậy nên muốn từ chỗ lão gia tìm chút an ủi, đồng thời cũng đả kích đại thiếu gia một chút?”
Hồng Nguyệt vẫn còn khóc, bất quá tiếng khóc đã không còn lợi hại như trước nữa. Nàng cuối cùng cũng là một nha hoàn, chủ tử có thể đối xử với nàng như vậy đã đủ khiến nàng cảm động, thân làm nô tỳ sao có thể vẫn không biết đúng mực mà tiếp tục khóc nữa đây? Nàng hẳn là nên nhanh chóng nghĩ cách cho chủ tử mới đúng!
Đây là trách nhiệm của thân làm nô tỳ!
“Hồng Nguyệt, em cảm thấy tiểu thư nhà em là người bốc đồng như vậy sao?”
“Tiểu thư! Vậy cô là thật lòng thích lão gia, muốn làm phu nhân lão gia tái hôn sao?”
Hồng Nguyệt bây giờ ngay cả khóc cũng đã quên, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609339/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.