Edit: Ring.
Mà suy nghĩ trong lòng Bùi Vũ Khâm cùng Hồng Nguyệt, Giang Mộ Yên là hoàn toàn không cảm nhận được.
Tầm mắt của nàng chỉ nhìn đến khuôn mặt mang vẻ mệt mỏi của Bùi Vũ Khâm, lại nghĩ đến bàn tay bị nắm đến bị thương của hắn thì trong lòng tràn đầy hổ thẹn.
“Vũ Khâm, ta đã không sao, ngươi không cần lo lắng nữa. Hôm nay là ta liên lụy đến ngươi, thật sự rất xin lỗi. Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, trăm ngàn lần đừng vì ta mà để bản thân lây bệnh. Nếu vậy, ta sẽ tự trách đến mức hận không thể khiến bản thân bệnh chết luôn.”
“Yên nhi, đừng nói hưu nói vượn, cái gì mà hận không thể khiến bản thân bệnh chết? Con phải cố gắng khỏe mạnh, tốt nhất là sống lâu trăm tuổi, nếu không, con bảo ta phải ăn nói với cha con dưới cửu tuyền như thế nào đây?”
Bùi Vũ Khâm lập tức trách móc nàng, tuy giọng điệu không hề nặng nề nhưng Giang Mộ Yên cũng nghe ra được mấy phần không vui trong lời nói của hắn.
Nàng nhất thời khẩn trương nói “Thực xin lỗi, là ta nói sai rồi, ngươi đừng tức giận. Ý của ta là ngươi mỗi ngày đều bận rộn như vậy, xử lí tất cả mọi chuyện trong nhà lớn như thế này, thân thể cũng đã vô cùng mệt mỏi, vốn không nên ở lại với ta như vậy.
Kết quả ta không những khiến ngươi không thể hoàn thành chuyện trong ngày, còn nắm tay ngươi đến bị thương. Vừa rồi hẳn là nên để Phạm đại phu nhìn xem tay của ngươi một chút, ta thật sự là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609337/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.