Edit: Ring.
“Đại đường ca, ta không hiểu Mộ Yên, vậy đại đường ca cảm thấy mình là tri kỉ của nàng sao?”
Bùi Dạ Tập nhất thời không chút che giấu mà trào phúng một tiếng.
“Hay là đại đường ca quyết định bất cứ giá nào mà không biết xấu hổ tranh đoạt vị hôn thê với đường đệ ta?”
“Dạ Tập, đệ đừng có nói càn. Theo lý thì Mộ Yên bây giờ đã không còn là vị hôn thê của đệ. Đệ đã giải trừ hôn ước với nàng rồi!”
“Theo lý? Theo cái lý gì? Hôn sự của nữ nhân xưa nay đều là mệnh cha mẹ, lời bà mối. Hôn ước của ta cùng Giang Mộ Yên năm đó là cha ta định ra, cả hai chúng ta đều không có quyền giải trừ. Cho dù có đi nữa, chỉ cần cha ta không chấp nhận, Mộ Yên vĩnh viễn vẫn là vị hôn thê của ta!”
“Bùi Dạ Tập, đệ thật vô lại! Lời như vậy đệ cũng nói được?”
Bùi Phong trợn to hai mắt, không thể tin tưởng Bùi Dạ Tập lại nói vậy.
“Mệnh cha mẹ, lời bà mối là đúng, bất quá không biết là ai kháng cự mệnh cha mẹ này ba năm mà vẫn không chịu thú Mộ Yên vào cửa? Giờ đệ thấy Mộ Yên chủ động nói không cần nên trong lòng đệ khó chịu, vì vậy mà mới cố ý không cho nàng tự do, đúng không?”
Lí do Bùi Phong có thể nghĩ ra chỉ có vậy. Dù sao trừ nguyên nhân này, hắn thật sự nghĩ không ra Bùi Dạ Tập vì sao lại đột nhiên muốn vị hôn thê là Giang Mộ Yên. Không phải hắn trước giờ đều không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609320/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.