Edit: Ring.
“Dạ Tập con thấy lời này của bá nương nói có đúng không?” Tần Hồng Diệp cười nhìn Bùi Dạ Tập, bộ dáng nhiệt tình vô cùng.
Mà Bùi Dạ Tập lại chỉ nghe lọt tai một câu, vẫn hỏi lại “Bá nương, trong lòng Mộ Yên thật sự là thích Dạ Tập sao?”
“Còn có thể là giả sao?”
Tần Hồng Diệp thây bộ dáng vẫn chưa chịu tin của Bùi Dạ Tập thì nhất thời nhíu mày khẳng định chắc nịch “Bá nương ta ba năm nay cứ cách mấy ngày là sẽ gọi Mộ Yên đến chỗ ta ăn cơm, ngắm hoa, đối đãi với nàng như con ruột của ta vậy. Mộ Yên có tâm sự gì đó giờ cũng chưa từng dối gạt bá nương ta.
Nếu nói vậy mà Dạ Tập vẫn không tin, con có thể đi hỏi Tương di bên cạnh phụ thân con, muội ấy cũng rất rõ ràng.
Mới mấy ngày hôm trước đây chúng ta còn suy nghĩ nếu Dạ Tập con không phản đối, giờ cũng đã đến lúc đi nói với lão gia để các con mau chóng thành thân. Dù sao nha đầu Mộ Yên kia năm nay cũng đã mười bảy rồi. Cô nương người ta thanh xuân quý giá, hôn sự của các con nên sớm thực hiện, cũng sớm một chút sinh con đẻ cái cho Bùi gia. Dạ Tập con nói sao?”
“Bá nương đã lo lắng cho Dạ Tập cùng Mộ Yên như vậy, Dạ Tập trừ bỏ đa tạ bá nương thì còn có thể nói gì chứ?
Lần này là tiểu cửu không hiểu chuyện, cư nhiên dám xông vào phủ ầm ĩ một trận, khiến Mộ Yên không vui trong lòng, đúng là đã ủy khuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609318/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.