Edit: Ring.
“Hướng Nhật, ngươi làm cái quỷ gì vậy? Đang yên lành, tự nhiên đi đến Yên Vân lâu làm chi? Ngươi xem xem, bây giờ biến thành toàn bộ Bùi gia từ trên xuống dưới đều thần hồn nát thần tính, sợ bóng sợ gió hết rồi!”
Bùi Huyền đang cảm giác một bụng buồn bực.
Hai ngày gần đây, mẫu thân hắn cũng ngửi được Bùi gia chỉ sợ là sắp nổi giông tố, vì phòng tình huống sau này sẽ phát triển theo hướng bất lợi với mẫu tử bọn họ nên mẫu thân đã sắp bàn bạc xong với nhà Vương ngự sử. Hiển nhiên là một bộ nếu hắn không nhanh chóng thú Vương Minh Châu vào cửa sẽ không từ bỏ ý đồ.
Chuyện này khiến Bùi Huyền muốn động tay động chân một chút cũng không có cơ hội.
Lại thêm nghe nói Giang Mộ Yên bị bệnh, còn bệnh không nhẹ, Bùi Dạ Tập cũng bị thương nặng, không cần hỏi, chỉ tưởng tượng một chút cũng biết lúc này trong lòng Bùi Vũ Khâm nổi giận đến mức độ nào.
Dưới tình huống như vậy, nếu không muốn bị Bùi Vũ Khâm phát hiện, biện pháp duy nhất chính là dừng lại tất cả các hành động thám thính, để những tay chân hắn an bày ở các phòng đều tạm thời không cần thông báo tin tức đến nơi này để miễn cho bị bại lộ.
Mà làm vậy, tuy rằng có thể tạm thời thoát khỏi khả năng bị tình nghi nhưng cũng không phải không có điểm yếu, một chỗ hỏng rõ ràng nhất chính là nay hắn hoàn toàn không biết tin tức gì của ba người Bùi Vũ Khâm, Bùi Dạ Tập cùng Giang Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609316/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.