Edit: Ring.
“Dạ Tập không sao, chỉ còn mấy vết thương ngoài da cần dưỡng, nội thương đã không đáng ngại. Nhưng thật ra con lại bị nhiễm phong hàn, sốt nguyên một buổi tối, bây giờ chắc còn cảm thấy rất khó chịu. Đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì không?”
Bùi Vũ Khâm vừa thân thiết hỏi, vừa chêm hai cái gối đầu sau lưng để Giang Mộ Yên có thể ngồi thoải mái một chút, cuối cùng mới ngồi xuống bến cạnh giường nàng.
Giang Mộ Yên lắc đầu “Không đói bụng, chỉ cảm thấy thân thể không có sức lực gì. Sợ là thật sự như câu ‘bệnh đến như núi đổ’, bất quá chỉ là một chút nước lạnh mà thôi, cư nhiên–”
“Yên nhi sao lại nói vậy. Con là nữ tử, thân thể vốn yếu ớt hơn, hơn nữa liên tiếp hai ngày bị kinh hách như vậy, bị bệnh cũng là bình thường. Con cứ an tâm dưỡng bệnh đi, không cần lo lắng chuyện thích khách. Ta bây giờ ở sân kế bên, Nghênh Phong cũng sẽ ngày đêm thủ hộ ngoài cửa. Có hắn, ta không tin tên thích khách kia còn có gan đến!”
“Nghênh Phong tiên sinh? Hắn không phải hộ vệ của ngươi sao? Vậy sao được?”
Giang Mộ Yên vừa nghe vậy liền không thể ngồi yên, trên gương mặt cũng là vẻ không đồng ý.
Cho dù lúc trước chưa nghe Bùi Phong nói qua, nhưng nhìn đến bộ dáng trầm ổn nội liễm của Nghênh Phong cùng Triển Tịch, nàng cũng biết bọn họ là cao thủ võ học. Nhiều năm qua, bọn họ vẫn luôn bảo vệ Bùi Vũ Khâm một tấc không rời, như vậy tất nhiên là vì Bũi Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609312/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.