Edit: Ring.
Bùi Vũ Khâm nghe vậy thì mỉm cười một chút, cũng không nói gì thêm, chỉ bước lên thu dọn sơ sơ mấy quyển sách bày trên mặt bàn, dọn ra chỗ để hộp thức ăn, sau đó lần theo hướng phát ra tiếng của Giang Mộ Yên mà bước qua.
Vừa vòng qua năm giá sách đã thấy Giang Mộ Yên đang ngồi dựa vào góc, chăm chú đọc quyển sách cầm trên tay.
Bùi Vũ Khâm không khỏi có chút kinh ngạc, hắn không ngờ lại nhìn thấy một Giang Mộ Yên thả lỏng, cuộn mình như con mèo nhỏ như thế này. Trong ấn tượng của hắn, nàng vĩnh viễn đều là dáng vẻ đoan trang, mang phong phạm tiểu thư nhà quan mà đứng thẳng tắp.
Từ khi nào mà nàng lại có hành vi không hợp cấp bậc lễ nghĩa như vậy?
Hắn không khỏi muốn mở miệng nói, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Vì thế, hắn, truyền kỳ ở Đông Vân quốc cho đến bây giờ vô luận đối với ai, đối với chuyện gì cũng đều biết nặng nhẹ rõ ràng, lần đầu tiên đứng ngơ ngác, giật mình ngây ngốc nhìn cô gái đang ngồi ôm chân thu mình kia, cảm giác vừa xa lạ, lại có gì đó khiến trong lòng người ta cảm thấy bình yên.
Giang Mộ Yên nghĩ người đến là nha đầu Hồng Nguyệt, không nghe trả lời nên cho là cô bé đã đi, nhưng không lâu sau, nàng liền cảm giác được một ánh mắt kỳ dị đang dừng trên người mình.
Không khỏi ngẩng đầu nhìn qua.
Vừa nhìn, nàng liền bị dọa đến quyển sách trong tay rơi xuống cũng không hay, nàng cũng hoàn toàn không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609276/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.