Edit: Ring.
Thanh Thư sau khi nhận được mệnh lệnh của Bùi Vũ Khâm thì lập tức đi tìm Lí Tương Vân, ra Bùi phủ, đi làm chuyện đuổi người.
Lại nói Giang Mộ Yên chạy loạn một hồi, rốt cục lúc thấy mệt mà dừng lại mới phát hiện mình đã lạc đường, sớm không biết đã chạy đến chỗ nào.
Sau đó, nàng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Lại nghĩ đến mỗi câu nói, mỗi hành động của mình lúc nãy ở Vị Vũ lâu, nàng vô cùng hối hận và ảo não.
Giang Mộ Yên, mày là ngu ngốc sao? Khơi khơi toát ra một câu ‘Ngươi là cha của Bùi Dạ Tập?’ chưa nói, vậy mà sau đó còn cảm thán thêm hai câu ‘Trời ạ’!
Bây giờ nàng thật là muốn hét lên ‘Trời ạ’!
Nếu nam nhân kia không phải ngu ngốc thì tất nhiên sẽ nhận ra nàng có vấn đề, làm gì có chuyện con dâu lại không nhận ra cha chồng của mình chứ?
Nàng cư nhiên còn ngốc đến mức vừa gặp đã yêu người ta!
Nếu hôm nay hắn không đề cập đến chuyện của Bùi Dạ Tập, không chừng nàng còn hỏi hắn tên là gì.
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Nàng bỏ lại hai câu như vậy tuyệt đối là đã tự bộc lộ thân phận mình có vấn đề, sau đó bỏ chạy đến nơi này, kế tiếp thì sao? Ngồi đây đợi đến khi người Bùi gia tìm được rồi ép hỏi nàng là ai ư?
Hay là nên tìm người hỏi đường trở lại Vị Vũ lâu ban nãy, sau đó nói rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện với người ta? Nhìn bộ dạng nho nhã ôn nhuận của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609245/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.